Ta sinh ra ở hoàng gia, là con trai duy nhất của hoàng thất Hạ gia.
Vừa ra sinh liền đã định trước được chúng tinh phủng nguyệt, không lo cơm áo, vạn chúng sủng ái.
Năm ta ba tuổi một, hoàng muội ra đời.
Hoàng muội ra đời như bầu trời đêm tràn ngập đầy sao nhô lên một vầng minh nguyệt, chói mắt, lấn át mọi ánh sáng.
Nho nhỏ, mềm mại núc ních, chỉ cần liếc mắt, tim liền tan chảy.
Đến nay ta vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của muội ấy, khi đó trên vai bỗng thấy nặng thêm.
Đó là hoàng muội ta, ta muốn bảo vệ muội ấy.
Hoàng muội vừa sinh ra, sự sủng ái và nổi bật liền lấn át ta.
Nhưng ta không tức giận, cũng không khó chịu, ngược lại rất vui vẻ.
Bởi vì nàng là muội muội ta, là người ta phải bảo vệ, muội ấy hạnh phúc, ta cũng hạnh phúc.
Hoàng muội ân sủng vô hạn nhưng xưa nay không điêu ngoa tùy hứng, có đôi khi muội ấy còn lý trí hơn cả ta.
Họa gì có thể gây, họa gì không thể, muội ấy làm rất đúng mực.
Thế cho nên mặc dù từ nhỏ đến lớn ta đều thay muội ấy cõng nồi, nhưng mỗi một lần đều phạt không nặng.
Thời gian trôi mau như nước chảy, hoàng muội từ một cái bánh bao trở thành một mỹ nhân duyên dáng yêu kiều.
Chỉ chớp mắt, muội ấy sắp cập kê.
Ta cảm thán thời gian quá nhanh, còn chưa nâng trong bàn tay che chở đủ liền đến tuổi thành gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076071/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.