Sau khi Giản Chỉ Hề sinh ra, vừa mở mắt liền thấy gian nhà đơn sơ, trang trí đơn giản.
Lần này sinh ra ở một gia đình bình thường?
Giản Chỉ Hề không khỏi nghi hoặc, lục trà nữ kia buông tha nàng? Không có khả năng đâu!
Nhưng vào lúc này, bà đỡ ôm nàng hai tay run rẩy, kinh ngạc quát lên.
“Là bé gái, nhưng đứa bé này hình như không khóc, không phải bị ngốc chứ?”
Lúc này, một người khác đi cùng bà đỡ nói: “Hình như vậy! Tiếc quá, vứt đi.”
Giản Chỉ Hề sững sờ, vừa sinh ra liền bị vứt bỏ? Tình huống gì đây? Đáng thương thế này luôn?
“Không được, van cầu các ngươi, không được vứt bỏ con ta.”
Một âm thanh yếu ớt truyền đến, hai bà đỡ xoay người nhìn về phía nữ nhân suy yếu đáng thương trên giường hẹp.
Giản Chỉ Hề yếu ớt thở dài, nhắm mắt lại khóc lớn lên.
“Khóc rồi khóc rồi, không phải đứa ngốc, cũng không phải câm điếc.”
“Vậy thì giữ lại, không cần vứt đi.”
Lúc này, bà đỡ ôm Giản Chỉ Hề đi tới bên cạnh nữ nhân kia, đưa đứa bé cho nàng xem.
“Ngươi đặt tên đi.”
“Con của ta... Chỉ mong con bé như một luồng khói nhẹ, bé nhỏ không đáng kể, lại tự do tự tại, cứ gọi nàng là Thanh Yên* đi.”
* nghĩa là khói nhẹ
Mặt nữ nhân đầy nước mắt, hai mắt đỏ ửng, sắc mặt tái nhợt.
“Thanh Yên, về sau đứa bé này cứ gọi là Mộ Thanh Yên.”
Bà đỡ bế Mộ Thanh Yên vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076074/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.