Chương trước
Chương sau
Hề Minh Húc nắm chặt quả đấm, cảm xúc bất an đang lan tràn trong lòng.

“Đi, chặn binh sĩ vừa đưa quân báo lại, mang về đây!”

Sắc mặt Hề Minh Húc trầm đến mức không thể trầm hơn, Bùi Vân Thành cũng ý thức được tính nghiêm trọng của việc này.

Quân tình tiền phương bị giấu giếm, tin tức kinh thành bị phong tỏa, nhất định là cố ý, ai có thể làm như vậy?

Nắm giữ toàn bộ quân đội, chẳng lẽ muốn hồi kinh hành thích vua đoạt vị?

Nhưng toàn bộ Hề gia quân đều là tâm phúc của Hề Minh Húc, ai lại có bản lãnh như thế, khiến bọn họ tín phục như vậy?

Rất nhanh, binh sĩ giao quân tình bị mang về.

“Nói, rốt cuộc tình huống ở tiền phương thế nào!”

Hề Minh Húc dùng sức đánh trên bàn một chưởng “rầm”, người bên dưới sợ đến run lên.

“Quân báo đã viết mười phần tường tận, xin hoàng thượng lấy quân báo làm chuẩn...” Binh sĩ kia nơm nớp lo sợ nói.

Hề Minh Húc khoát tay, ném chén trà trên tay xuống đất.

“Trẫm muốn ngươi nói!”

Binh sĩ kia bị dọa sợ, hắn vội vàng nói hết ra tình hình mình biết.

“Tiểu nhân biết chỉ có như vậy, không thể tường tận như quân báo, hoàng thượng...”

Binh sĩ kia còn chưa nói hết, toàn thân Hề Minh Húc đều run rẩy, hai đầu lông mày tràn ngập tức giận.

“Chủ soái là ai, ngươi lập lại lần nữa!”

“Quân sư trước đây, Giản tiên sinh.”

“Rầm!” một tiếng thật lớn vang lên, toàn bộ bàn ghế trong Ngự Thư bị Hề Minh Húc dùng nội lực chấn vỡ, án thư nổ tung bay tán loạn, dọa chết tất cả mọi người.

Càng quốc, trên sườn núi xanh xa xa ngoài Vân Ninh thành, Hạ Triều Ca một thân khải giáp bạc ngắm nhìn Vân Ninh thành rối loạn.

Phía sau nàng, Hề gia quân đã xây dựng nơi đóng quân tạm thời.

Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, phân ba đường đi tiêu diệt dư đảng còn lại của phiên vương, thanh trừ vật cản khắp non sông.

Nàng một mình mang theo Thanh Long quân thâm nhập Càng quốc, đánh hạ ba tòa thành Càng quốc.

Bây giờ tòa thứ tư Vân Ninh thành đặt trước mặt Hạ Triều Ca.

“Chủ soái, Càng quốc đã đưa thư cầu hòa lần thứ ba, người xem?”

Lam Thiên Tường cầm một phong thư viền vàng đưa cho Hạ Triều Ca.

Hạ Triều Ca tiếp nhận thư cầu hòa đặt ở trong tay, nội lực chấn động khiến toàn bộ nát vụn.

“Lần trước tiếp thu cầu hoà đã cho cơ hội, cho thể diện mà không cần, ta sẽ không khách khí với hắn nữa.”

Sắc mặt Hạ Triều Ca lạnh lùng, hơn hai tháng chinh chiến khiến da thịt vốn trắng nõn non mịn thay đổi sâu sắc, cũng trở nên kiên nghị cứng rắn hơn.

“Chủ soái, chúng ta đã thâm nhập ba thành của Càng quốc, vào trong xa hơn chính là một mình thâm nhập, sao chúng ta không chờ tam quân hội hợp mới vào?”

“Bây giờ tam hoàng tử Địch Phỉ Nhiên ở trong Vân Ninh thành, đợi thêm thì hắn bỏ chạy mất.”

Hạ Triều Ca bỗng nhiên dừng lại, sau đó lại nói: ” Hoàng tử khác ở hoàng thất Càng quốc đều bị hắn tàn hại, hắn chết thì Càng Hoàng sẽ không người nối nghiệp, chắc chắn nội loạn, đây là một cơ hội tuyệt hảo.”

“Nhưng việc này quá nguy hiểm. Thanh Long quân một đường đánh tới, tổn thất không nhỏ, nếu tiếp tục thâm nhập sâu, thắng thua không thể chắc.”

“Đánh không thắng cũng phải thắng, thả hổ về rừng sẽ để lại hậu hoạn vô cùng, ta đã thả một lần, sẽ không có lần thứ hai. Tâm ý ta đã quyết, đêm nay mở hội nghị, chuẩn bị công thành.”

Trên mặt Hạ Triều Ca đầy vẻ kiên nghị.

Giữa lúc hai người chuẩn bị về quân doanh, binh sĩ truyền quân báo vội vã chạy tới, dâng lên một phong thư.

“Chủ soái, tướng quân, hoàng thượng có lệnh, đình chỉ tất cả tiến công, tất cả quyết định đều phải chờ ngài đến.”

Hạ Triều Ca nhướng mày, vung tay đánh binh sĩ báo tin bất tỉnh.

Lam Thiên Tường thấy mà kinh ngạc: “Người thế này là...”

“Mở hội nghị, chuẩn bị công thành.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.