Lần này, tất cả mọi người cũng không có ý kiến, luận thân phận, Hạ Triều Ca đủ tôn quý, luận mưu lược, Giản quân sư tuyệt đối được tín nhiệm.
“Như vậy từ hôm nay trở đi, tất cả quân báo đều giao đến nơi này của ta, từ chỗ ta thống nhất báo lên hoàng thượng.”
“Vâng, chúng thần tuân mệnh!”
Hạ Triều Ca nhìn nhóm tướng lĩnh quen thuộc này, nhiệt huyết ngày xưa lại cuộn trào trong cơ thể, cuốn đi mọi lo lắng ưu tư.
Ly quốc giang sơn này để nàng tới bảo vệ đi!
Khói lửa tái khởi, đại quân bước lên lộ trình chinh chiến, Hạ Triều Ca một thân khải giáp bạc dẫn đầu phía trước.
Nắng sớm vừa lóe, tấu khởi một khúc tráng ca khoáng đạt.
Hai tháng sau đó, kinh thành, hoàng cung.
Hề Minh Húc chậm rãi tập đi trong cung, tổng quản thái giám cẩn thận từng li từng tí theo dõi hắn.
Bây giờ hắn đã không cần mượn bất luận vật gì, cũng không cần nâng mà có thể tự đi một mình.
Chỉ là tốc độ chân còn quá chậm, như là đứa trẻ tập tễnh học đi.
Nhưng tốc độ khôi phục này đã là nghịch thiên rồi.
“Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, nên trở về nghỉ rồi.”
Hề Minh Húc khoát khoát tay: “Không sao cả, luyện thêm một lúc, còn nửa tháng nữa là ta có thể xuất chinh.”
Tổng quản thái giám lo lắng, nhưng ông ấy lại không dám lên tiếng.
Hề Minh Húc bây giờ là quốc quân tôn quý, tân triều vừa mới thành lập, làm sao cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076060/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.