Đêm hôm ấy, Hạ Triều Ca đặc biệt chủ động.
Gắt gao kết hợp với Hề Minh Húc nhau, liều chết triền miên.
“Dường như đêm nay nàng rất chủ động?”
Hề Minh Húc ôm Hạ Triều Ca, dán chặt thân thể nàng, hô hấp rất gấp gáp.
“Lại bị chàng nói trúng rồi.” Hạ Triều Ca cười khẽ.
“Hử?”
“Tối hôm qua không ăn no.”
“Nàng tại dụ dỗ ta?”
“Vậy chàng nhanh lên chút nữa đi.”
Hề Minh Húc cúi đầu, nhẹ nhàng hôn khuôn mặt Hạ Triều Ca, động tác hạ thân cũng nhanh hơn mạnh hơn.
Màn trướng lay động, ánh nến chập chờn, tạo thành một đêm xuân kiều diễm.
Sáng sớm hôm sau, Hề Minh Húc vào triều, Hạ Triều Ca để lại thư, mang theo Tố Y giả tạo thánh chỉ rời khỏi kinh thành.
Bên ngoài kinh thành, Tố Y cùng Hạ Triều Ca ngồi trên lưng ngựa, đang chuẩn bị tách ra.
“Sư tỷ, về sau phía hoàng cung phiền tỷ quan tâm nhiều hơn, đặc biệt là...”
Hạ Triều Ca còn chưa nói hết, Tố Y liền ngắt lời nàng.
“Sư muội, để cho tỷ đi cùng muội.”
Hạ Triều Ca sững sờ, nàng nói: “Lần này đi rất nguy hiểm, sư tỷ vẫn nên...”
Tố Y cười khẽ: “Ta cảm thấy ở lại trong cung càng nguy hiểm, đao kiếm của địch dù có lợi hạicũng không bằng lửa giận của Hoàng Đế bệ hạ.”
Hạ Triều Ca biết Tố Y không yên lòng về mình, nàng cũng sẽ không cự tuyệt: “Được”
Hai con khoái mã chạy như bay trên đường, Hạ Triều Ca và Tố Y không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076059/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.