Mí mắt Hạ Triều Ca sắp nứt, vọt về phía trước một cái muốn chụp Hạ Thiên Túng lại.
Mắt thấy Hạ Triều Ca sắp nhảy xuống theo, hai chân nàng bỗng nhiên bị người ta ôm lấy, cố gắng kéo lại.
Hạ Triều Ca bị kéo lại, theo người sau lưng ngã xuống đất một chỗ.
Hạ Triều Ca quay đầu thấy khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Hề Minh Húc.
Trên tường thành cao cao, Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc ngã nhào trên đất, xe đẩy hắn lật, lăn vài vòng.
“Hạ Triều Ca! Nàng làm gì vậy?”
Hề Minh Húc ôm thật chặt Hạ Triều Ca, cả người đều run rẩy.
“Nàng nhảy xuống thì ta phải làm sao bây giờ? Nàng có nghĩ tới hay không!”
“Nàng biết không, thiếu chút nữa thì ta không bắt được nàng rồi!”
(editor: sao đọc tới câu này thấy nhói lòng thế nhỉ)
Hạ Triều Ca không ngừng rơi lệ, đôi mắt vì khóc vừa đỏ vừa sưng, nghe Hề Minh Húc trách cứ, nàng không nói được một lời, chỉ biết khóc.
Nàng cuối cùng vẫn không thể thay đổi được gì cả.
Trơ mắt nhìn người thân từng người chết đi, vội vàng không kịp chuẩn bị, thật sự bất lực.
Hề Minh Húc gắt gao ôm chặt Hạ Triều Ca trong lòng.
Hạ Triều Ca khóc rất lâu, lâu đến khi khóc không thành tiếng, yết hầu khàn khàn, gần như mất giọng.
Hề Minh Húc luôn ở bên nàng, không lên tiếng, cũng ngồi bất động.
Rất lâu sau đó, Hạ Triều Ca bò ra từ trong lòng Hề Minh Húc, nàng đỡ Hề Minh Húc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076049/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.