Chương trước
Chương sau
Nghe được tin tức này, Hạ Triều Ca siết chặt quả đấm, trong mắt hận ý lan tràn.

“Giam vào thiên lao! Ta muốn đi gặp ả!”

“Vâng”

Hạ Triều Ca không ngừng lại một chút liền đi xuống tường thành, để lại Hề Minh Húc một mình ngồi trên xe lăn, thần sắc mơ màng.

“Phi Dương ”

Trình Phi Dương tiến lên mấy bước đi tới bên cạnh Hề Minh Húc, đỡ xe đẩy của hắn.

“Ta chưa bao giờ giống như bây giờ, đặc biệt hy vọng hai chân ta không bị phế bỏ.”

“Thiếu tướng quân, sẽ tốt thôi.”

“Vừa mới nãy, ta suýt chút nữa không bắt được nàng, nếu như không bắt được, ta sẽ hối hận cả đời.”

Hề Minh Húc ngửa đầu hít sâu một hơi, thu lại tâm tình mình.

“Trưởng công chúa sẽ hiểu lòng của ngài mà.” Trình Phi Dương thở dài một tiếng.

“Hiểu nhưng không có nghĩa là sẽ không oán, sẽ không đau khổ. Ta muốn xưng đế, nhưng không nghĩ qua phải xây dựng trên sự đau khổ của nàng như vậy.”

“Nếu như nàng không còn, một mình ta ngồi trên giang sơn trống vắng này còn có ý nghĩa gì?”

Hề Minh Húc hít sâu một hơi, nhìn về phía ánh tà dương nơi chân trời, ánh nắng chiều đỏ như máu xâm nhiễm vào lòng.

“Thiếu tướng quân! Chân ngài! Sao nhiều máu thế này!”

Trình Phi Dương hoảng loạn, hắn vội đi đến bên cạnh xe lăn của Hề Minh Húc, chỉ thấy dưới chỗ hắn ngồi đã có một mảnh máu.

“Chân ngài vừa mới có chút tri giác, nhất định là vừa rồi ngã xuống lại hỏng rồi, mau đi gặp Tố thủ y tiên.”

Trình Phi Dương gấp gáp vội vàng đẩy xe lăn Hề Minh Húc rời đi.

Mà Hề Minh Húc chỉ để lại một tiếng thở dài.

Thiên lao.

Trong thiên lao ẩm ướt mờ mịt, ánh nến sáng tối chập chờn, phát ra mùi vị ẩm mốc.

Hạ Uyển Tình suy sụp ngồi trong phòng giam, hai mắt trống rỗng vô thần.

Gian tù sát vách, Hạ Tuyết Mạn ghé vào bên cạnh, dấu vết trên mặt ả dữ tợn khủng bố.

“Nhị hoàng tỷ, bên ngoài thế nào rồi? Vì sao lâu như vậy còn chưa thả ta đi ra ngoài? Sao tỷ cũng vào đây luôn rồi?”

Hạ Tuyết Mạn cực kì lo lắng, nàng ta đợi trong phòng giam đã lâu, cô độc, tịch mịch, sợ hãi.

Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa từng khổ như vậy, nàng ta sắp sụp đổ rồi.

“Nhị hoàng tỷ, van cầu tỷ, nói cho ta biết, bên ngoài thế nào rồi? Lúc nào ta mới có thể ra ngoài, tam hoàng tử nói cứu sẽ ta, người đâu rồi?”

“Ngươi đang nói đến Địch Phỉ Nhiên?”

Rốt cuộc Hạ Uyển Tình cũng mở miệng.

“Đúng rồi!”

“Hắn bị Hạ Triều Ca phế hai chân, sợ đến phải trốn về Càng quốc, chính là một kẻ vô dụng hèn nhát!”

Hạ Tuyết Mạn há to mồm không thể tin nổi.

“Sao lại thế được! Chàng là tam hoàng tử Càng quốc, Hạ Triều Ca làm sao dám!”

“Ả có gì mà không dám, hiện tại toàn bộ Ly quốc đều là của ả, ả mới là người chiến thắng cuối cùng.”

Hạ Uyển Tình nói xong, thê lương cười rộ lên như lệ quỷ đáng sợ.

Tiếng cười của Hạ Uyển Tình chưa ngừng, liền nghe được tiếng cửa thiên lao mở ra.

Hạ Uyển Tình cùng Hạ Tuyết Mạn ngẩng đầu liền thấy Hạ Triều Ca thần sắc âm trầm, mặt mang sát khí.

“Ngươi tới thật là nhanh, hoàng hậu Ly quốc tương lai, ha ha ha...”

“Đại hoàng tỷ, lúc nào có thể thả ta ra ngoài?” Hạ Tuyết Mạn khẩn cầu.

Hạ Triều Ca sai người mở cửa phòng giam Hạ Uyển Tình đi vào.

Nàng từng bước đi tới ngồi xuống bên cạnh Hạ Uyển Tình.

“Hại chết tất cả mọi người rồi ngươi có vui vẻ không?”

“Không phải ngươi còn chưa có chết sao? Ngươi chết rồi ta mới thật sự hài lòng.”

“Phụ hoàng mẫu hậu không đối xử tệ với ngươi, hoàng huynh cũng chưa từng làm khó ngươi, sao ngươi lại ác độc đến vậy?”

“Còn không phải là do ngươi bức sao!”

“Lúc ra tay không hổ thẹn sao? Để ta nhìn xem tim ngươi làm bằng cái gì được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.