Sau khi Hạ Triều Ca chạy tới trên cổng thành, Hạ Thiên Túng đã đứng cạnh tường thành.
Hai mắt hắn trống rỗng vô thần, khuôn mặt chật vật, hoàn toàn không có thần thái ôn hòa sáng láng ban đầu.
“Hoàng huynh, huynh đang làm gì vậy? Ở đây gió lớn lắm, huynh mau trở về với muội đi.”
Tâm Hạ Triều Ca loạn lên, nàng tiến lên mấy bước kéo Hạ Thiên Túng về.
“Đừng tới đây! Triều Ca muội đừng qua đây!”
Hạ Thiên Túng lại đến sát tường thành vài phần, mắt thấy hắn sắp ngã xuống, tim Hạ Triều Ca như treo lên.
“Được, muội không đến, thế nhưng hoàng huynh, huynh xuống trước có được không?”
“Triều Ca, ta đã hại chết rất nhiều người phải không?”
Khóe mắt Hạ Thiên Túng ướt át, thần sắc đau thương.
“Hoàng huynh, Hạ Uyển Tình hại chết mẫu hậu, hại chết phụ hoàng, hiện tại lại tới hại huynh, sao huynh lại nghe lời ả!”
Hạ Triều Ca không nhịn được gào khóc.
“Thật sự là do ta hại chết mà phải không?”
“Không phải! Ả mới là kẻ đứng sau, muội hối hận, hối hận không bóp chết ả sớm hơn!” Hạ Triều Ca nghiến răng nghiến lợi nói.
“Triều Ca, huynh biết muội luôn che chở huynh, như phụ hoàng mẫu hậu che chở huynh.”
“Hoàng huynh, muội đã không còn phụ mẫu, chẳng lẽ huynh muốn ngay cả ca ca muội cũng mất luôn sao? Chẳng lẽ muốn để lại một mình muội sao?”
Hạ Triều Ca kêu khóc lên tiếng, nàng chưa từng bi thương có như thế.
Từ một cô nhi đến một Tư Mệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076048/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.