Hạ Triều Ca thấy Hề Minh Húc ăn một bữa cơm tối phong phú, để cho mình đói thảm hại, cho nên nàng vừa ăn liền không dừng được.
Nàng xuất thân từ hoàng thất, từ nhỏ bị ma ma lễ nghi dạy bảo, thói quen nhai kỹ nuốt chậm, cho dù đói cũng có thể đảm bảo lối ăn ưu nhã.
Hề Minh Húc đã ăn no, ngồi đối diện Hạ Triều Ca khoan thai nhìn nàng ăn, khóe miệng mỉm cười.
Hạ Triều Ca ăn thật lâu, rốt cục mới lấp đầy cái bụng.
Trong lòng nàng ngửa mặt lên trời thét dài, rốt cuộc cũng trấn an được miếu ngũ tạng của mình rồi.
Đặt đũa xuống, Hạ Triều Ca phát hiện tất cả thức ăn trên bàn đều bị nàng quét sạch, chỉ còn lại có mấy cái đĩa trống.
Hạ Triều Ca không khỏi sững sờ, nàng hình như đã ăn rất nhiều.
Nàng chỉ lo cúi đầu ăn, căn bản không phát hiện một bàn đồ ăn bị một mình nàng quét sạch.
Lúc này Hạ Triều Ca mới cảm giác được bụng hơi căng.
“Ăn no chưa?” Hề Minh Húc hỏi.
Hạ Triều Ca gật đầu.
“Đi ra ngoài tản bộ, coi chừng căng chết.” Hề Minh Húc cười giả dối.
Hạ Triều Ca khó hiểu, nhưng vẫn theo Hề Minh Húc ra khỏi lều.
Lúc này ở trên Bắc Cương, mặt trời ngả về tây, rải ánh chiều tà đầy trên mặt đất, gió chạng vạng ôn hòa thổi, thổi tan nóng bức, mang đến một cơn mát lạnh.
Hạ Triều Ca đi theo phía sau Hề Minh Húc, đi một vòng dọc theo vị trí đóng quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075980/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.