Hạ Triều Ca cứ đơ người như vậy, để cho Hề Minh Húc ôm một lúc lâu.
Tim nàng nhảy bịch bịch, dường như muốn nhảy lên cổ họng.
Nhưng nàng dần dần phát hiện, nàng lại rất thích loại cảm giác này, bị khí tức Hề Minh Húc quanh quẩn, cảm nhận độ ấm và sự ôn nhu của hắn.
Hạ Triều Ca bất giác hơi nhếch khóe môi lên lên, ngọt tận tâm can.
“Ủa, Địch Phỉ Nhiên không cho nàng ăn cơm à?”
Một câu nói của Hề Minh Húc, phá vỡ bong bóng màu hồng trong lòng Hạ Triều Ca, phong cách đột ngột lại đổi, nàng sửng sốt một chút.
“Có mà, mỗi ngày đều thay đổiphương pháp làm đồ ăn ngon cho ta, đại khái là muốn lấy được lòng ta, trước hết phải bắt được dạ dày của ta.”
“Vậy sao nàng còn bị nuôi gầy trơ xương như que củi vậy?”
Hạ Triều Ca nghe được trong giọng nói tràn đầy ghét bỏ, nàng nhất thời xụ mặt xuống.
“Gầy đâu mà gầy?”
“Ôm cấn thấy sợ” Hề Minh Húc buông tay ra.
Trong lòng Hạ Triều Ca nhất thời giận dữ, giỏi cho một tên Hề Minh Húc, cho ngươi ôm, cho ngươi chiếm tiện nghi, ngươi còn chê ta cấn ngươi!
Hỗn đản!
Mọi hảo cảm trước đó đều tan thành mây khói, Hạ Triều Ca mang theo cái hòm thuốc tức giận đi.
Hề Minh Húc nhìn nàng rời khỏi, không khỏi cười khẽ một tiếng.
“Khẳng định lại mắng ta, thật là đồ keo kiệt.”
Lúc Hạ Triều Ca trở lại lều của Hề Minh Húc, sắc trời đã tối lại, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075979/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.