Toàn thân Hạ Triều Ca cứng đờ, nhưng lại không có ý muốn đẩy Hề Minh Húc ra.
Ai biết, Hề Minh Húc lại bóp bóp cánh tay và eo nàng, xoa bóp Hạ Triều Ca đến ngứa ngáy.
Hạ Triều Ca đang muốn đẩy Hề Minh Húc ra, giận đến mức muốn mắng to hắn là tên sắc lang!
Hề Minh Húc lại mở miệng trước, hắn hết sức hài lòng nói: “Ồ, cho ăn một tháng, cuối cùng cũng có thịt thịt, béo múp míp ôm thoải mái hơn nhiều.”
Hạ Triều Ca sững sờ, nhất thời tỉnh ngộ!
Thì ra một tháng trước Hề Minh Húc ghét bỏ nàng gầy cấn thấy sợ, thế là áp dụng sách lược bỏ đói.
Trước hết để cho nàng nhìn mỹ vị mà không thể ăn, đói không chịu nổi nữa mới cho nàng ăn, chính là để cho nàng ăn nhiều thêm chút!
Chẳng trách trong tháng này, nàng càng ăn càng nhiều, mỗi lần đều ăn no căng, sau đó bị kéo ra ngoài tản bộ cho tiêu hóa.
Thì ra chủ ý của con hàng này là vậy!
Hạ Triều Ca cũng tiện tay xoa bóp thịt bên hông mình, cảm giác không tệ, béo múp míp, quả nhiên mập ra!
Hạ Triều Ca rơi lệ, vậy mà không cẩn thận bị Hề Minh Húc nuôi thành béo phì!
“Làm gì mà mặt khổ sở vậy?” Hề Minh Húc hỏi.
Hạ Triều Ca bĩu môi không nói, trong lòng bảo bảo đau khổ, bảo bảo không nói.
“Đừng không vui có được không?”
Hề Minh Húc ôn nhu sờ đầu Hạ Triều Ca.
Hạ Triều Ca có chút cảm động, đang chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075981/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.