Người đàn ông cười khẽ thành tiếng, trong đôi mắt chim ưng sắc bén ẩn chứa vài phần nhu tình.
Anh dùng cằm hất hất, tò mò hỏi: “Mang cho anh món gì vậy?”
“Ai nói là mang cho anh.” Đường Nguyện hừ nhẹ một tiếng, “Em chuẩn bị bữa trưa cho mình đấy.”
“Nhưng anh đói quá, bác sĩ Đường, anh đói rồi.”
“Không phải có người làm bữa sáng tình yêu cho anh rồi sao, cảnh sát Hứa còn nhòm ngó đồ ăn bên ngoài của em làm gì?”
Nhìn dáng vẻ cau mày của người phụ nữ, Hứa Tứ híp mắt, vui vẻ lạ thường.
“Em biết mà, anh không thích mấy món liên quan tới gà.”
Hứa Tứ không phải là người kén chọn, nhưng từ nhỏ anh đã không loại thực phẩm như thịt gà.
“Vậy không phải anh đang lãng phí tâm ý của người ta sao?"
Hứa Tứ suy nghĩ giây lát, thử mở miệng nói: “Vậy anh cần phải nói cho Tiểu Hà biết sở thích của mình sao?”
“Đó là việc của anh, tùy anh.”
Nhìn Đường Nguyện không biết đùa, nụ cười trên khóe miệng Hứa Tứ càng phóng đại hơn.
“Anh không thích cô ấy.”
“Thích hay không là chuyện của anh, đầu liên quan gì đến em?" Đường Nguyện xoay đầu qua một bên, thanh âm nói chuyện cũng nhỏ đi, “Em thấy cô gái đó rất thích anh, anh lại thích chịu trách nhiệm với người khác như vậy, dì Trương thì lại đang thúc giục, em thấy anh nên, aiza, đau em"
Đường Nguyện còn chưa nói xong, bàn tay Hứa Tứ đang nắm tay cô đột nhiên dùng lực.
“Anh không thích nghe em nói như vậy, em có thể không cần anh, nhưng đừng ném anh cho người khác.”
Hứa Tứ nhìn qua quả thật rất tức giận, sắc mặt âm trầm mang theo vài phần cảnh cáo.
Đường Nguyện âm thầm hừ một tiếng, cũng không muốn nói mấy câu khẩu thị tâm phi nữa.
“Anh làm em đau.”
“Sau này nếu để anh nghe thấy em nói linh tinh như vậy nữa, anh sẽ.” Anh hơi dừng lại, trong ánh mắt lóe lên ý vị sâu xa.
“Anh sẽ cái gì?”
“Anh có rất nhiều cách trừng phạt em."
Tuy rằng anh không thể dùng thể lực để trừng phạt cô giống như các sĩ quan cảnh sát trong đội của mình, nhưng đổi sang phương thức thể lực khác thì vẫn có thể.
Nhìn vẻ mặt tính kế của Hứa Tứ, Đường Nguyện không khỏi run rẩy.
“Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?”
“Muốn biết à? Lại gần đây anh nói cho em nghe.”
Anh lười biếng tựa gối, ngoắc ngoắc ngón tay.
Đường Nguyện hoài nghi sát tới gần thì bị Hứa Tứ một lần nữa bắt được cổ tay, khéo léo lôi kéo làm cô ngã ngồi bên giường bệnh.
“Sau này sẽ trừng phat em."
Dứt lời, anh há miệng cắn vào cánh mỗi cô, hàm răng khế day cắn, cuối cùng nhịn không được vươn đầu lưỡi cạy răng của cô ra.
“Ưm, đừng, đây là bệnh viện, sẽ bị người khác nhìn thấy đấy.”
“Sẽ không đâu.”
Anh lúng búng trả lời, thừa dịp Đường Nguyện nói chuyện thành công với đầu lưỡi lớn của mình vào trong miệng cô.
“Ưm, đừng.”
Cô giãy dụa, người đàn ông lại dùng một tay giữ chặt gáy cô, chặn đường lui về phía sau của cô.
Cô nghiêng đầu, làm cho nụ hôn này càng thêm sâu.
Vừa đụng phải Đường Nguyện, Hứa Tứ cấm dục giống như đụng phải xuân dược mãnh liệt nhất, không thể kìm được dục vọng nguyên thủy nhất trong nội tâm, muốn điên cuồng chiếm hữu cô.
Anh ôm cô vào lòng, véo vào thắt lưng cô.
Hút vào vị ngọt của cô, liếm khế hàm răng của cô, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô, gần như là tàn nhẫn ngậm lại nuốt vào miệng mình.
Sau khi nụ hôn kết thúc, cả người Đường Nguyện nhũn ra như là bị người ta hút đi tinh khí.
“Ngày hôm qua khoảnh khắn vụ nổ xảy ra, anh gần như nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ được gặp em nữa.”
Tay anh vuốt ve đầu Đường Nguyện vẫn đang run nhè nhẹ.
Khi ý thức của anh bắt đầu tan rã, những thứ mà nhãn cầu nhìn thấy đều giống như làn khói mơ hồ, Hứa Tứ có một loại sợ hãi mình sẽ chết.
Anh không phải là thánh nhân, cũng không phải máy móc không biết sợ hãi, anh cũng có sự lưu luyến đối với thế gian này.
Anh không buông bỏ được người thân bạn bè của mình, cũng không nỡ rời bỏ Đường Nguyện.
“Vẫn may, anh còn sống.”
Anh còn sống thì sẽ có cơ hội đoạt được trái tim Đường Nguyện, nếu chết, ngay cả cơ hội nhìn cô mặc áo cưới gả cho người khác cũng là điều xa xỉ.
Đường Nguyện cắn môi, trong lòng trào dâng vài phần chua xót.
Cô cố gắng chớp chớp đôi mắt ướt át, sau đó đẩy tay anh ra.
“Không phải nói đói bụng rồi sao, ăn cơm đi.”
Cô đổ cháo rau xanh trong bình giữ nhiệt vào trong bát, tầng trên cùng là mấy món ăn kèm.
Hứa Tứ ăn thử một ngụm cháo, nhướng mày nhìn Đường Nguyện: “Đây là đồ ăn của tiệm nào?”
“Tiệm nhà họ Đường.”
Cô dậy sớm cố ý làm, tên này thật đúng là tin lời cảnh sát Hà kia.
“Mùi vị không tệ, anh muốn bao nửa tháng.”
“Chi phí rất đắt đấy, anh thật sự muốn bao nửa tháng sao?"
“Em lấy áo khoác của anh lại đây.”
“Cần áo khoác làm gì?” Đường Nguyện lầm bầm, đứng dậy khỏi giường lấy áo khoác của anh tới.
Kết quả Hứa Tứ lấy một ví tiền màu đen từ trong túi ra.
Trong vì tiền xẹp lép ngoại trừ mấy tờ tiền mặt thì cũng chỉ có chứng minh thư, thẻ bảo hiểm y tế cùng một tấm thẻ ngân hàng.
Anh rút thẻ ngân hàng ra đưa cho Đường Nguyện.
“Đây là tất cả tiền lương của anh trong những năm qua, mật mã là một.”
“Anh vậy là muốn đưa thẻ cho em sao?"
Hứa Tứ trầm mặc.
Trương Phàm nói, đàn ông càng yêu phụ nữ thì lại càng muốn cho cô ấy tiền để tiêu.
Anh không biết nên tiêu tiền cho Đường Nguyện như thế nào, nhưng giao tất cả gia sản của mình cho Đường Nguyện thì lại là chuyện anh cam tâm tình nguyện muốn làm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]