Hứa Tứ vẫn đang hôn mê tạm thời bị đẩy đến phòng bệnh.
Đường Nguyện đã đi xử lý thủ tục nhập viện.
“Tiểu Hà, cô đừng khóc nữa, đội trưởng Hứa chắc chắn sẽ không trách cô đâu.”
Trong phòng, Trương Phàm vẫn đang ở bên cạnh an ủi Hà Tuệ khóc đến không thể kiềm chế.
“Nếu như tay anh Hứa về sau không thể cầm súng, tôi sẽ áy náy đến chết mất.”
“Vừa rồi không phải bác sĩ đã nói rồi sao, vai trái của đội trưởng Hứa sẽ không để lại di chứng, hơn nữa bây giờ y học phát triển như vậy, nếu thật sự có chuyện gì đó thì cũng có thể chữa khỏi mà.”
Đường Nguyện nhìn thoáng qua hai người họ, sau đó yên lặng rời khỏi phòng.
“Đàn anh, tối nay thật ngại quá, lãng phí ý tốt của anh rồi.”
“Không sao.” Thịnh Bạch cất điện thoại di động đi, chậm rãi đứng lên, “Cảnh sát Hứa tỉnh rồi sao?”
“Vẫn chưa, phỏng chừng tới nửa đêm mới có thể tỉnh lại.”
Cô vừa đi hỏi đồng nghiệp ở bệnh viện, không có gì đáng ngại.
“Vậy tối nay em sẽ ở lại chăm sóc anh ấy sao?”
Đường Nguyện ngẫm nghĩ giây lát, sau đó lắc đầu: “Sáng mai em lại đến thăm anh ấy.”
Hai người đang ở trong phòng kia hẳn là đêm nay sẽ ở lại trông chừng Hứa Tứ, cô không cần phải lãng phí thời gian ngủ ngon của mình.
Thịnh Bạch nhướng đôi mày kiếm, tựa như câu trả lời của Đường Nguyện làm cho anh ấy khá bất ngờ.
“Vậy để anh đưa em về nhà.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-doi-truong-hua/3652828/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.