Ánh đèn màu cam chiếu lên gương mặt anh ấy, người đàn ông vốn dĩ đã tuấn tú ôn hoà giờ lại được màu sắc ấm áp này làm cho dịu dàng hơn.
“May mà không quấy rầy công việc của em.”
Anh ấy dừng một chút, lại hỏi, "Lúc trước vì sao không đến Bắc Kinh? Giáo viên hướng dẫn nói bệnh viện số 2 muốn em qua đó.”
“Tiết tấu ở Bắc Kinh quá nhanh, anh cũng biết em khá lười biếng mà, bên Điền Thương này rất tốt, hơn nữa cách nhà em cũng gần, chỉ cần chạy xe ba tiếng là tới.”
“Anh chỉ cảm thấy đáng tiếc.”
Đường Nguyện rất ưu tú, cô và anh ấy cùng được một giáo sư dìu dắt thành tài, vốn tưởng rằng cuối cùng cô sẽ lựa chọn đến Bắc Kinh.
Hai người trò chuyện hỏi thăm nhau dạo này thế nào.
Đường Nguyện cũng chỉ đơn giản biết lần này Thịnh Bạch tới đây tham gia một hội thảo về tế bào ung thư.
“Trường hợp của bệnh nhân này là trường hợp đầu tiên được phát hiện cho đến nay, nếu chúng ta có thể tìm thấy điều gì đó thông qua hội thảo này, rất có thể sẽ mang lại những tiến bộ lớn cho y học nhân loại.”
Lúc nói tới đây, nụ cười tự tin trên mặt Thịnh Bạch lại càng ngày càng đậm.
Với sứ mệnh và vinh quang của một bác sĩ, Đường Nguyện có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của anh ấy.
“Đàn anh Thịnh, ly rượu này em kính anh, chúc anh thành công tốt đẹp.”
“Cảm ơn.”
Hai người chạm ly.
“Bác sĩ Đường, thật trùng hợp, cô cũng ăn cơm ở đây sao?"
Nhìn thấy Hà Tuệ và Hứa Tứ bên cạnh, Đường Nguyện khẽ nhíu mày.
Chuyện này rất mới lạ, Hứa Tứ và Hà Tuệ tới đây hẹn hò ư?
“Trùng hợp thật, hai người cũng tới ăn cơm sao?"
Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất của Điên Thương, Hà Tuệ và Hứa Tứ tới đây không phải ăn cơm, còn có thể làm gì?
Môi Hứa Tứ giật giật, vừa định nói chuyện, Hà Tuệ ở bên cạnh đã mở miệng trước.
“Đúng vậy, tôi và anh Hứa tới ăn cơm, không ngờ lại trùng hợp gặp bác sĩ Đường hẹn hò ở chỗ này.”
“À, vậy thật đúng là rất khéo.”
“Vậy không quấy rầy bác sĩ Đường nữa, anh Hứa, chúng ta qua bên kia ngồi đi.”
Hứa Tứ không nói gì, vẻ mặt âm trầm đi theo Hà Tuệ đến một góc.
“Anh Hứa, đồ ăn ở đây rất ngon, xem thử có món anh muốn ăn không?"
Hà Tuệ cầm thực đơn lật vài cái rồi đưa cho Hứa Tứ.
Nhưng người đàn ông lại đen mặt, không nhận thực đơn của cô ta.
“Anh Hứa, tuy rằng bác sĩ Đường là bạn của anh, nhưng bây giờ chúng ta vẫn đang thực hiện nhiệm vụ, cho nên vừa rồi tôi mới nói là chúng ta tới ăn cơm, anh sẽ không giận tôi đẩy chứ?"
Hứa Tứ thở ra một hơi, chậm rãi mở miệng: "Không có, cô làm rất đúng.”
Anh cũng không phải đang tức giận Hà Tuệ.
“Anh Hứa, có phải anh thích bác sĩ Đường không?"
“Sao?”
Cùng một câu hỏi, Trương Phàm hỏi anh và Hà Tuệ hỏi anh lại không giống nhau.
“Bởi vì tôi phát hiện hình như anh rất quan tâm bác sĩ Đường, loại quan tâm này đã vượt qua sự quan tâm của bạn bè.”
“Nhưng hình như bác sĩ Đường đã có đối tượng hẹn hò rồi, nơi này nổi tiếng là địa điểm hẹn hò của các đôi tình nhân, vừa rồi người đàn ông kia nhìn qua cũng rất xứng đôi với bác sĩ Đường.”
Vẻ mặt Hứa Tứ càng khó coi hơn.
“Hà Tuệ, bây giờ chúng ta vẫn đang chấp hành nhiệm vụ, không thích hợp nói chuyện riêng.”
Hà Tuệ cúi đầu cười cười: “Xin lỗi anh Hứa, là tôi quên quy định.”
“Tiểu Nguyện, hai vị vừa rồi là bạn của em sao?"
Thịnh Bạch nhìn về phía Hứa Tứ đang ngồi, người đàn ông kia nhìn qua có chút quen mắt, hình như anh ấy đã từng gặp ở đâu đó.
“Người đàn ông đó hình như anh đã gặp ở đâu đó rồi.”
“Hắn là ở trên TV, hoặc là trong tin tức.”
Thịnh Bạch thoáng sửng sốt: “Anh ta là ngôi sao diễn viên à?”
Loại khí chất này rất nam tính và chính trực, không giống như người lăn lộn trong giới giải trí.
“Anh ấy là cảnh sát hình sự.”
Trong trí nhớ của Đường Nguyện, có một năm Hứa Tứ phá một vụ án, tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.
“Thì ra là như vậy, quả nhiên khí chất rất không giống, thoạt nhìn là một người rất chính trực.”
Đường Nguyện cười cười phụ họa, hai người đều ăn ý không tiếp tục đề tài này nữa.
Ăn xong bữa tối, Thịnh Bạch đề nghị đưa Đường Nguyện về nhà.
Nhưng xét thấy khách sạn anh ấy ở và nhà Đường Nguyện ở hai hướng ngược nhau, cô bèn từ chối ý tốt của Thịnh Bạch.
"Két"
Một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại trước mặt hai người.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, là Hứa Tứ và Hà Tuệ.
“Bác sĩ Đường, hai người đang đợi xe sao?”
Đường Nguyện gật đầu.
Hứa Tứ nhìn qua, nghiêm túc nói: “Phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, tạm thời vẫn chưa khơi thông được, lên xe đi, tôi đưa hai người về.”
“Được, vậy cảm ơn ý tốt của cảnh sát Hứa.”
Đường Nguyện ngẫm nghĩ giây lát, cũng không từ chối đề nghị của anh, lôi kéo Thịnh Bạch ngồi phía sau.
Khách sạn Thịnh Bạch ở cũng không xa, thời gian chỉ vài phút là tới.
“Bác sĩ Đường, người vừa rồi là bạn của cô sao?"
Đường Nguyện ừ qua loa một tiếng, xem ra cũng không muốn nói chuyện nhiều với Hà Tuệ.
“Nhìn rất tuấn tú lịch sự, chắc là dịu dàng ôn hoà lắm nhỉ, đứng cùng với bác sĩ Đường rất đẹp mắt."
Đường Nguyện nhướng mày, liếc mắt nhìn Hà Tuệ.
Trong không khí sao lại có mùi trà ấy nhi?
“Thế nào, cảnh sát Hà hình như rất có hứng thú với bạn của tôi thì phải? Cô thích mẫu người này sao, tôi ngược lại rất vui lòng giới thiệu hai người với nhau.”
“Bác sĩ Đường, cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, tôi tưởng đó là người mà bác sĩ Đường thích.”
"Nhưng cảnh sát Hà cũng chỉ mới gặp qua tôi vài lần, sao nhìn ra tôi thích mẫu người này?”
Hà Tuệ nghẹn lời, cô ta không ngờ Đường Nguyện lại vạch mặt cô ta như vậy, nhất thời vẻ mặt có chút quẫn bách.
“Hình mẫu tôi thích ấy à."
Đường Nguyện hơi dừng lại, cố ý nhìn thoáng qua Hứa Tứ, "Tôi thích kiểu người nghiêm túc, cả ngày căng thẳng không thích cười, tôi còn thích loại thẳng nam, kiểu phải thẳng hơn cả sắt thép, còn là kiểu đàn ông một khi đã làm việc là rất nghiêm túc, quên cả trả lời tin nhắn.”
Hà Tuệ xấu hổ nhếch nhếch khóe miệng, không tiếp tục tìm kiếm sự khó chịu nữa.
Sau khi Hứa Tứ đưa Hà Tuệ đến cửa tiểu khu, anh lại lái thêm một đoạn mới dừng xe ở ven đường.
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Đường Nguyện nhíu mày: “Cảnh sát Hứa, anh bị nhầm đường rồi sao, đây không phải nhà tôi.”
Hứa Tứ quay đầu lại nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi phía sau, đôi môi mỏng khẽ giật giật, “Ngồi lên phía trước đi.”
“Tôi không, tôi thích ngồi phía sau, như vậy trông anh giống như tài xế, còn tôi giống như người giàu có vậy.”
Hứa Tứ thoáng dừng lại, do dự giây lát vẫn mở miệng hỏi: “Mấy cái tiêu chí chọn bạn đời vừa rồi em nói là căn cứ vào tôi sao?”
Không thích cười, sắt thép thẳng nam, bận rộn không trả lời tin tức.
"Cảnh sát Hứa, anh đúng là tự dát vàng lên mặt mình, như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm anh đấy.”
“Hiểu lầm tôi cái gì?"
“Hiểu lầm anh vừa hẹn hò với người phụ nữ khác, còn muốn mập mờ với tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]