Chương trước
Chương sau
Nụ cười của Đường Nguyện rất quyển rũ, chỉ là ý cười kia lại không chạm tới đáy mắt.

Hứa Tứ mím chặt môi, trầm tư một lúc lâu mới mở miệng: "Không phải hẹn hò, công việc cần, vừa nãy chúng tôi đang trà trộn hiện trường vụ án.”

Gần đây Cục cảnh sát của bọn họ đang theo dõi một phần tử bạo loạn cực đoan, người nọ vô cùng giảo hoạt,

cho nên Hứa Tứ và Hà Tuệ mới mặc thường phục theo dõi.

“Còn em, em và người đàn ông đó đang hẹn hò sao?”

Suốt một đêm, Hứa Tứ đều chú ý tới Thịnh Bạch.

Ăn nói tao nhã, là một quý ông có phong độ.

Anh không thể không thừa nhận, kiểu đàn ông này hẳn là kiểu đàn ông mà đại đa số phụ nữ đều thích.

Đường Nguyện nhướng mày, nhàn nhạt liếc anh một cái: "Đó là đàn anh chung trường với tôi, đúng lúc anh ấy đến Điên Thương tham dự hội thảo nghiên cứu học thuật, tôi chỉ thuận tiện làm hết tình chủ nhà.”

“Đường Nguyện, anh ta thích em.”

Hứa Tứ tuy rằng không thể xác định trong lòng Đường Nguyện có thích Thịnh Bạch kia hay không, nhưng cùng là đàn ông, ánh mắt thích phụ nữ anh hiểu vô cùng rõ ràng.

"Cảnh sát Hứa, người làm nghề như bọn anh chẳng lẽ đều dựa vào trực giác phá án để kết luận tình cảm nam nữ sao?"

“Đường Nguyện, trên đời này đàn ông hiểu đàn ông nhất.”

Anh quay đầu lại, lần nữa khởi động lại xe.



“Bác sĩ Đường, anh Thịnh kia lại tới tìm cô."

Cô y tá bám vào khung cửa, vẻ mặt mập mờ nháy mắt ra hiệu với Đường Nguyện.

Tuần này Thịnh Bạch đã tới đây ba lần, nhưng hôm nay mới là thứ sáu.

Đường Nguyện xoa xoa huyệt Thái Dương, trong lòng nhớ tới lời Hứa Tứ nói đêm đó, chẳng lẽ thật sự bị anh nói trúng rồi?

“Bác sĩ Đường đúng là có phúc quá đi, có anh bạn cảnh sát cấm dục thanh mai trúc mã, lại có cậu trai trẻ cảnh sát giao thông, bây giờ bên người lại có thêm một vị đàn anh dịu dàng.”

Chu Nguyệt cầm bình giữ nhiệt, vẻ mặt trêu chọc.

“Tớ cho cậu cái phúc này đấy, cậu lấy không?"

"Lấy chứ, chị đây thể lực dồi dào, mỗi người hai ngày, cuối tuần còn lại một ngày coi như là cho tớ nghỉ phép.”

Đường Nguyện giơ ngón giữa lên với cô ấy, tỏ vẻ khinh bỉ.

Thịnh Bạch đẹp trai, tài giỏi, nói chuyện hài hước, có không ít cô y tá đến gần bắt chuyện với anh ấy.

“Được rồi, bác sĩ Đường đến rồi, mọi người giải tán đi, nên làm gì thì làm đó."

Y tá trưởng là người từng trải, có lòng tốt giải tán nhóm y tá đang vây xem.

"Đàn anh Thịnh, hội thảo hôm nay của anh kết thúc nhanh vậy sao?"



“Ừ, tương đối thuận lợi, cho nên kết thúc cũng rất sớm.”

Thịnh Bạch đưa cái túi trong tay cho cô, “Lúc tới đây có đi ngang qua một tiệm trà sữa, nhìn thấy có rất nhiều cô bé yêu thích, nhưng không biết em thích khẩu vị gì, cho nên đã gọi loại nổi tiếng nhất.”

“Cảm ơn đàn anh.”

“Em sắp tan ca rồi phải không, buổi tối cùng đi ăn một bữa cơm được không?"

Đối mặt với lời mời ăn cơm của Thịnh Bạch, Đường Nguyện có chút do dự.

Sau khi đã nhận ra tâm ý của đối phương, nếu như không có hảo cảm, cô sẽ trực tiếp từ chối.

Giống như từng từ chối Tần Hằng vậy.

Chỉ là Thịnh Bạch làm việc rất thỏa đáng, anh ấy cũng không trực tiếp biểu hiện ra tâm ý đối với Đường Nguyện.

Nhìn ra cô chần chừ, nụ cười trên mặt Thịnh Bạch mới dần thu lại.

"Sao vậy, buổi tối có hẹn rồi à?”

“Đúng vậy, buổi tối em đã hẹn bạn bè ăn cơm, cho nên thật xin lỗi đàn anh.”

Thịnh Bạch bị từ chối cũng không biểu hiện ra bất kỳ sự mất mát nào, anh ấy khéo léo nở nụ cười.

“Thật đúng là không khéo. Thứ bảy cuối tuần này em nghỉ ngơi đúng không, anh định đi dạo một vòng.”

Lý do này khiến Đường Nguyện không có cách nào từ chối, người từ xa tới đều là khách, hơn nữa thứ bảy chủ

nhật cô cũng không đi làm.

“Được, vậy đến lúc đó em gọi thêm vài người bạn cùng đi."

Nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của Đường Nguyện, ý cười trong mắt Thịnh nhạt đi vài phần.

Thứ bảy hiếm khi là một ngày đầy mây, nhiệt độ thích hợp.

Tô San gần đây đang nhìn trúng một cậu trai trẻ, hai người đang trong giai đoạn mập mờ.

Trùng hợp là gia đình cậu trai trẻ đó làm ngành du lịch nổi tiếng trên mạng, ở trên đồi ngắm cảnh có một homestay, bèn cho Tô San mấy tấm vé vào cửa.

"Cô Tô thân mến, lần này đối tượng chinh phục được đấy chứ, tớ thấy so với mấy người đàn ông mà cậu liếm cẩu trước đây chất lượng không chỉ cao hơn một bậc.”

Chu Nguyệt dùng vai đụng vào người cô ấy.

“Lần này tớ không đi con đường liếm cẩu hèn mọn nữa, kiểu em trai thích bám dính người này rất thích tiết mục lạt mềm buộc chặt.”

Tô San vừa mới chuẩn bị đắc ý, đột nhiên như nhớ tới gì đó, vẻ mặt tò mò quay đầu lại nhìn Đường Nguyện đi ở phía sau, hỏi: “Không phải bảo cậu hẹn cảnh sát Hứa cùng đi sao, không thành công à?".

“Cảnh sát Hứa? Người bạn kia của em cũng muốn tới sao?”

Thịnh Bạch không nhịn được nhíu mày.

“Cũng chưa biết, anh ấy bề bộn nhiều việc, cũng có thể không tới được.”



Tối hôm qua lúc cô nhận được vé điện tử đã gửi cho Hứa Tứ một tấm, nhưng anh không trả lời rõ ràng.

Khi đoàn người lên tới homestay trên đỉnh núi, vừa vặn đụng phải mấy người trẻ tuổi cũng đang làm thủ tục ở trọ.

Đợi đến khi xong việc, cậu trai trẻ trước quầy mới đứng dậy, nở nụ cười tươi rói nhìn về phía Tô San.

“Chị San San, em vừa định gửi tin nhắn cho chị, hỏi chị khi nào thì tới đây.”

“Chúng tôi bị kẹt trên đường.”

"Chào mọi người, tôi là Mộc Tử Dương, chắc mọi người đều là bạn của chị San San nhỉ, cứ gọi tôi Tiểu Mộc là được rồi.”

Mộc Tử Dương là một cậu thanh niên điển trai da ngăm đen, vóc người rất cao.

“Tôi giữ cho mọi người tận năm phòng, sao lại chỉ tới có bốn người?"

Tô San liếc mắt nhìn Đường Nguyện.

"Gian phòng thêm đó cậu cứ giữ lại, bạn của chúng tôi xong việc có thể sẽ tới ngay.”

Mộc Tử Dương gật đầu, nhanh nhẹn làm thủ tục nhận phòng cho mấy người Đường Nguyện.

“Cả bốn căn phòng đều được kết nối với nhau."

Mộc Tử Dương phát thẻ phòng cho mọi người.

Thẻ phòng 09~2, Chu Nguyệt cầm 09, Thịnh Bạch cầm 0, còn lại hai tấm thẻ anh ấy đưa cho Đường Nguyện.

“Đi thôi, tôi dẫn mọi người qua đó.”

Mộc Tử Dương rất hay nói, là một cậu nhóc hướng ngoại cởi mở, nhiệt tình dẫn đường mấy người.

"Này, cậu có biết vì sao Tô San không có thẻ phòng không?"

Chu Nguyệt ôm lấy bả vai Đường Nguyện, ý cười nồng đậm.

“Vừa rồi lúc cậu trai trẻ kia làm thủ tục nhận phòng cho chúng ta, tớ có vô tình liếc mắt nhìn qua, của chúng ta là phòng giường lớn tiêu chuẩn, còn Tô San là phòng sang trọng giường nước, cậu trai trẻ này cũng khá có tính toán đấy."

Đường Nguyện cười không nói gì, chút chuyện của người trưởng thành, mọi người ngầm hiểu với nhau là được.

“Gia đình tôi trước đây kinh doanh vận tải, sau đó bố mẹ tôi lớn tuổi không chạy nổi nữa, đúng lúc mấy năm nay ngành du lịch phát triển rầm rộ, bọn họ bèn mua lại ngọn núi này, xây lều trại homestay.”

Nghe đến đây, Chu Nguyệt và Đường Nguyện ăn ý liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự khiếp sợ.

Khá đấy chứ, cậu trai trẻ này hóa ra là Sơn Nhị Đại*

(*tương tự như phú nhị đại, thế hệ giàu có đời thứ hai.)

Có khoảng 30 căn lều lớn nhỏ màu trắng, nhìn quy mô rất lớn, lượng khách cũng đông đúc.

Đường Nguyện trở về phòng để hành lý xuống, dùng Wechat gửi định vị cho Hứa Tứ.

“Đường Nguyện, vừa rồi tớ có dạo qua một vòng, phát hiện ở đây có rất nhiều trò chơi giải trí, có xe đạp leo núi, còn có thể câu cá nữa, đêm nay phải tổ chức tiệc nướng mới được.”

Chu Nguyệt đã thay sang một chiếc váy dài hở lưng, mái tóc xoăn dài gợn sóng buông xõa sau lưng, vô cùng quyến rũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.