“Cảm ơn anh vì thời gian qua đã giúp đỡ em. Cảm ơn anh vì đã giải vay cho em. Nhưng mà… cho phép em rút tay. Xin lỗi anh.”
Lời từ chối không hẳn là khéo léo nhưng Gia Hân nghĩ nó vẫn đủ đầy. Đủ để Hữu Luân từ bỏ và cũng đủ để anh ấm lòng. Bởi vì sâu bên trong Gia Hân, Hữu Luân giống với một người anh thì đúng hơn. Anh luôn giúp đỡ, chăm sóc và dịu dàng với cô, cảm giác ấy giống với Minh Khang vậy. Cô vẫn luôn hi vọng giữa bọn họ sẽ mãi giữ mối quan hệ đồng nghiệp thân thiết, chỉ là không ngờ lại chóng tàn đến thế này.
Nhận được câu trả lời, Hữu Luân gượng cười vì không thể để biểu cảm khó coi nào lộ ra. Cho dù có buồn thì cũng phải đợi đến lúc về nhà mà buồn. Anh từ từ thả lỏng tay ra, hơi ấm của cả hai mấy chốc đã không còn, khoảng trống ấy đã bị bức tường khí vô hình, lạnh lẽo chắn lại. Điều này như một lời cảnh tỉnh, nhắc nhở Hữu Luân rằng anh với cô đã không còn cơ hội. Ngay cả lí do là gì Hữu Luân cũng không màn hỏi để. Có lẽ là sợ đau lòng, hoặc e ngại về câu trả lời thật sự. Hữu Luân nghĩ rằng Gia Hân với Trần Tình có một mối quan hệ không phải tầm thường. Suy đoán ấy chẳng sai, nhưng mối quan hệ ấy còn phức tạp hơn anh nghĩ. Gia Hân không thích Trần Tình, nhưng lại thích Trần Tình qua cái màn hình nhỏ.
Đang rơi vào trạng thái ngượng ngùng thì có tiếng chuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-ngo-da-thanh/3479783/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.