Hiện giờ cô ấy đã được mang về nhà để chăm sóc. Ngót nghét cũng đã gần một tháng còn gì, thời gian ở đấy không phải là ngắn. Cô đã dần quen luôn với mùi của thuốc sát trùng và tiếng đẩy xe qua lại. Bởi vì tất cả những giác quan trước đó đều được cô tận dụng triệt để. Gia Hân ngồi im lặng, chỉ quan sát và cảm nhận mà thôi.
Hôm nay là ngày xuất viện, Minh Khang đến khá sớm để làm thủ tục. Sau đó, anh đón cô trở về nhà.
“Gia Hân, chúng ta xuất viện rồi, về nhà nhé.” Anh nói.
Ánh mắt cô dại ra nhìn anh, sau đó cúi thấp đầu, khẽ lắc.
Làm sao mà về nhà, hắn ta sẽ không cho em về nhà. Gia Hân luôn nghĩ như vậy, chỉ là ngay cả nói ra cô cũng lười.
Minh Khang đành đặt đồ xuống, ngồi đối diện với cô, nhẹ nhàng giải thích:
“Chúng ta trở về nhà, sống như trước kia. Tên khốn ấy sẽ không đến tìm em hay bắt em đi nữa. Yên tâm, tin anh. Trước giờ anh không có thất hứa với em mà, phải không?”
Lo lắng được giải quyết, Gia Hân ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn anh. Thấy thế, anh gật đầu, một lần nữa chứng tỏ bản thân đang nói sự thật. Cứ vậy, anh dìu cô ra bên ngoài, đón taxi trở về nhà.
Mở cửa ra, anh đỡ cô lên giường ngồi, dịu dàng nói:
“Em ngồi ở đây, anh lấy sữa nóng cho em uống nhé.”
Cô không trả lời, anh khẽ lắc đầu rồi bước ra bên ngoài. Khi trở lại đã thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-ngo-da-thanh/3479770/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.