“Anh đây. Gia Hân vào viện rồi.”
“Anh nói cái gì? Vào viện? Anh lại làm gì nữa rồi hả?” Hà My hét lên. Lúc này tâm trạng hắn cũng đã rối bời không kém gì cô.
“Em ấy tự tử. Nhưng giờ đã không sao nữa rồi.” Trần Tình cố gắng đối đáp từ tốn, nhưng trong lời nói vẫn không giấu được những tia đau đớn mãnh liệt.
Hà My nghe đến đoạn Gia Hân tự tử thì tay chân đã bủn rủn hết cả lên. Cô nghĩ đến nhiều tình huống xấu nhất nhưng chưa từng nghĩ Gia Hân sẽ tự tử. Lúc tiếp xúc, Hà My nhận ra Gia Hân rất muốn sống, đặc biệt là phải sống cho thật tốt. Nhưng ước muốn đó là vì đứa con chưa chào đời. Giờ đây nó đã không còn Gia Hân cũng chẳng thiết tha gì nữa. Lời trách cứ lúc này cũng chẳng nói ra được nữa, bởi vì nói đủ nhiều rồi. Hà My chỉ nhẹ giọng hỏi:
“Rốt cuộc anh muốn Gia Hân chết phải không?”
“Anh không hề muốn như vậy?” Trần Tình quyết liệt phủ nhận.
“Không, anh muốn. Bởi vì anh đang làm như vậy còn gì?” Hà My đáp trả sắc lẹm.
Bấy giờ Trần Tình chỉ biết im lặng, không nói gì thêm. Hà My như hiểu rõ chuyện gì đó, tiếp tục nói:
“Nếu anh cứ mãi giữ Gia Hân như vậy em đảm bảo chuyện ngày hôm nay sẽ vẫn còn tiếp diễn. Lúc đó người giết Gia Hân sẽ là anh.”
Người ta nói lời thật thì mất lòng, phàm là những lời mất lòng thì chẳng bao giờ dễ nghe. Trần Tình trốn tránh những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-ngo-da-thanh/3479769/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.