“Nếu đây là ở nhà thì anh đã đè em ra, trói lại rồi…”
“Rồi đủ chưa, tôi đứng bên ngoài nhìn cũng lâu lắm đấy.”
Trần Tình đứng một bên đã rất lâu, chứng kiến bọn họ tình tứ thì vô cùng ngứa mắt. Chuyện ở nhà đang rối ren nên nhìn cảnh người ta hạnh phúc cũng phải ghen tị đôi chút.
Nghe thấy giọng nói của hắn thì đôi vợ chồng trẻ buông tay nhau ra. Tuệ Mẫn ngại đỏ mặt không dám nói gì. Ngược lại, Lưu Phong rất tự hào mà khoe chiến tích với người anh em chí cốt.
“Thấy bọn tôi hạnh phúc không? Muốn có không? Muốn thì đi cưới vợ đi.” Nói xong anh cười phá lên, quay sang ôm vợ thật chặt.
Con ngươi Trần Tình sắc bén như dao mới liếc nhìn anh, không nói lời nào đi vào chỗ ngồi. Bầu không khí bị hắn làm cho u ám. Một lúc sau, hắn buồn bực nói:
“Không cần vợ, tôi có con luôn rồi.” Trần Tình lạnh lùng lại bình thản nói trước đôi mắt ngỡ ngàng của Lưu Phong và Tuệ Mẫn.
Chuyện này không thể đồn ra ngoài, nhưng hai người này là người thân quen nên hắn mới kể lại, xem như trút bỏ buồn bực.
“Trước giờ cũng rất cẩn thận mà, tại sao ra bên ngoài chơi bời lại không cẩn thận? Hiện giờ đứa bé đó đâu, mẹ nó là gái quán bar nào, con chủ tịch nào đấy?” Lưu Phong cảm thán nhưng trong lời nói bảy phần đã là mỉa mai, trêu tức.
Đã quá quen với phong cách đấy nên hắn vẫn bình thản như trước mà trả lời:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-ngo-da-thanh/3479761/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.