Thiên Diệu Hùng, kẻ vẫn luôn duy trì gương mặt lạnh tanh khi nghe được câu này bỗng nhướng mi, bắn ra tia sáng cay nghiệt.
“Lời của anh Lục cũng chính là ý của Hoắc Tư Duệ tôi, ông có gì không phục sao?”
Mà Hoắc Tư Duệ thấy Lục Hi đã nói như vậy cũng không băn khoăn nữa mà lập tức vực dậy tinh thần.
Thôi Cảnh Ba nghe vậy tức giận tới xì khói.
Ở nơi như Thượng Kinh này, ông ta chiếm giữ ‘thiên thời địa lợi nhân hòa’, một con nhóc cũng dám thách thức bản thân, đúng là khiến người ta giận tím ruột nổ phổi mà.
Ông ta trong cơn thịnh nộ ngút trời đập bàn quát: “Hoắc Tư Duệ, đây là các người tự chuốc lấy, đừng trách tôi độc ác”.
“Thế nào, cuống quá làm liều rồi sao?”, Lục Hi lúc này chậm rãi nói.
Thôi Cảnh Ba đảo mắt nhìn sang Lục Hi, nói lạnh băng: “Các người sẽ phải trả giá cho lời nói và việc làm của mình”.
“Tôi đợi ông đó, tuy nhiên, đừng để tôi phải đợi quá lâu, tôi không phải là người có tính nhẫn nại gì đâu”.
Lục Hi nói xong liền muốn đứng dậy rời đi, Hoắc Tư Duệ cũng theo sát phía sau.
Đúng lúc này giọng nói lạnh lẽo của Thiên Diệu Hùng lại vang lên: “Sự việc chưa được giải quyết, ai cũng đừng mong rời khỏi đây, còn có, cậu sỉ nhục gia tộc Thiên Diệu ắt phải chịu sự trừng phạt thích đáng”.
Lục Hi nghe vậy sắc mặt tối sầm lại: “Tôi khuyên anh không nên rước thêm thị phi cho nhà Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602998/chuong-1011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.