Nhưng hôm qua Lục Viễn Chí đột ngột ra ngoài giúp Lục Nhậm Viễn vốn đã ngột ngạt trong khoảng thời gian dài tìm được cơ hội.
Lục Viễn Chí đã một ngày không quay lại, Lục Nhậm Viễn phỏng đoán có lẽ ông già có việc đi xa, do đó ngày thứ hai liền tìm cơ hội lén lút trốn ra ngoài hẹn hò với tình nhân đã lâu không gặp một phen.
Hai người dùng bữa tối dưới ánh nến, uống không ít rượu, sau khi vuốt ve an ủi một hồi Lục Nhậm Viễn mới trở về.
Hắn bây giờ thế nhưng đang sống dưới con mắt của ông già nên không dám cả đêm không về giống như trước kia, ngộ lỡ bị tóm vậy liền thảm rồi.
Nằm trên ghế sofa, Lục Nhậm Viễn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đôi mắt say lờ đờ ngước nhìn lên liền thấy trên bàn trà có một chai thủy tinh đựng đầy chất lỏng màu trắng sữa.
Lục Nhậm Viễn còn tưởng rằng đó là thứ gì đó giống như sữa bèn cầm lên mở nắp ra uống.
Sau vài ngụm liền uống hết, Lục Nhậm Viễn bỗng nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơn say cũng được xua tan đi vài phần.
Lúc này sau khi thanh tỉnh được khá nhiều hắn đột nhiên toát một thân mồ hôi lạnh, đây thế nhưng là phòng khách của ông già, bản thân say mèm còn dám nằm ở đây không phải là tự đâm đầu vào rọ sao?
Lục Nhậm Viễn nghĩ vậy liền một phát lật người, ném cái bình vào thùng rác rồi lật đật trở lại phòng của mình.
Chân trước hắn vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602790/chuong-803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.