Lúc này Vương Hiển nhìn Vương Lâm đã rơi vào hôn mê, còn có Vương Khải Côn nói: "Hai người các người ngạo mạn vô tri, đạo đức suy đồi, từ hôm nay trở đi sẽ bị khai trừ khỏi nhà họ Vương và không bao giờ được phép trở lại, từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ nào với nhà họ Vương nữa, các người tự sinh tự diệt đi".
Vương Lâm đã bất tỉnh đương nhiên không có cách nào trả lời, nhưng Vương Khải Côn nghe được lời này thì trái tim giật thót, cả người như rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Xương cốt toàn thân Vương Lâm đã gãy vụn, cho dù chữa khỏi sợ rằng phần đời còn lại cũng bại liệt nằm một chỗ, mà hắn chỉ là một võ giả ngoại gia sơ kỳ, không có nhà họ Vương, bọn hắn được tính là thứ gì, tương lai biết phải làm sao?
Nhưng Vương Hiển cũng không quan tâm tới việc hắn đang nghĩ gì, mà quay sang nói với người anh em của mình là Vương Vũ: “Ném hai người họ ra ngoài, đừng làm bẩn mắt cậu Lục”.
“Vâng thưa gia chủ”.
Sau đó Vương Vũ mỗi tay xách một người, nhấc Vương Lâm đã bất tỉnh cùng Vương Khải Côn tê liệt đi ra ngoài.
Mà Lục Hi lúc này mới chậm rãi đứng dậy nói: “Các vị vẫn là nên quản thúc thuộc hạ của mình một chút, ỷ vào võ công vi phạm lệnh cấm trước nay vẫn luôn là tật xấu lớn nhất của võ giả, cũng là điều người lãnh đạo kiêng kị nhất, nếu không có thực lực đối đầu với cấp trên, mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602789/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.