Nhà máy gia công của nhà họ Lục có hơn 20.000 nhân viên, chỉ riêng tiền lương một tháng cũng đã mất gần một triệu nhân dân tệ, cộng thêm các loại tiền điện nước và tiêu hao khác cũng không dưới 1.5 triệu tệ.
Lục Viễn Chí nghe vậy liền rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Sử dụng quỹ dự phòng đi, tiền lương của công nhân một phân cũng không thể trì hoãn”.
Mấy người Lục Viễn Cảnh nghe được lời này thì kinh ngạc thốt lên: “Anh cả, như thế không tốt đâu?”
“Vậy các người còn có biện pháp nào tốt hơn không?”, Lục Viễn Chí nghiêm nghị hỏi vặn lại.
Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang lập tức cúi đầu, bọn họ thì có cách hay gì? Nhiều năm như vậy đơn hàng vẫn do một mình Lục Viễn Chí kéo về, mấy người bọn họ đều chỉ phụ trách sự vụ trong nhà máy, đến Lục Viễn Chí còn không có biện pháp giải quyết, bọn họ thì có thể có cách gì?
Sau một hồi im lặng, chỉ nghe thấy Tạ Trường Mai thấp giọng nói: “Hay là, chúng ta phân chia quỹ dự trữ đi, nhà máy có thể đem bán đấu giá, sau này, mọi người là tự làm việc của mình cũng tốt”.
Lục Viễn Chí nghe vậy lập tức nổi cơn thịnh nộ: “Bà nói cái gì?”
Công xưởng của nhà họ Lục là tâm huyết của mấy thế hệ bọn họ, Lục Viễn Chí há có thể để nó cứ thế sụp đổ như vậy.
Nghe thấy Tạ Trường Mai nói muốn bán tách công xưởng, Lục Viễn Chí liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602791/chuong-804.html