Thanh Đài là thành phố đau thương của Hoa Diệp, anh thật lòng không muốn đặt chân lên mảnh đất này, trừ khi có điều bất đắc dĩ. Cây cối hoa cỏ, từng con đường tuyến phố, mỗi khi nhìn lại thì những ký ức kia đều ùa về, cảm giác đau xót hiện hữu khắp mọi nơi.
Đứng trước cửa một siêu thị mini nào đó, anh cũng thất thần hồi lâu.
Mới trước đây không lâu lắm, ngày nào sau giờ tan ca Đào Đào cũng mua thức ăn ở đây, trước đó cô sẽ nhắn tin hoặc gọi điện cho anh, nũng nịu gọi chồng ơi chồng à, giọng nói lúc nào cũng đong đầy niềm vui cứ như anh đã giành tặng cho cô niềm hạnh phúc lớn nhất trên đời vậy.
Hạnh phúc đó cuối cùng đã vỡ nát trong tay anh.
Đào Đào giờ đây đã thật sự có được niềm hạnh phúc lớn nhất trên đời, Tả Tu Nhiên cưng chiều cô hết mực, rất hợp với câu nói "vì em, anh nguyện hái sao trên đời, nhặt trai dưới biển". Thực chất cô đâu để tâm những điều này, quan trọng là thành ý của Tả Tu Nhiên vô cùng đáng quý mà thôi.
Anh nghe nói Đào Đào đã chuyển tới Bắc Kinh, Tả Tu Nhiên nhậm chức chủ tịch công ty. Tả Tu Nhiên la ó kêu một ngày không được gặp vợ, anh ta họp hành không tập trung, ăn không ngon, thao thức suốt đêm, có khi nhớ con gái đến bật khóc tu tu. Đào Đào chẳng chút do dự, lập tức thu dọn đồ đạc bế con gái Bắc tiến cùng chồng.
Ở trên mảnh đất Thanh Đài không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911465/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.