Đồng Duyệt từ từ nằm xuống, đặt tay lên bụng. Trong đêm, nghe tiếng gió và mưa ngoài cửa sổ, cô thấy vô cùng bình thản.
Không còn gì tiếc nuối nữa.
Vậy là trên đời này vẫn có một người thật lòng yêu cô, không cần được báo đáp, không quan tâm quá khứ của cô, bây giờ, tương lai anh yêu cô suốt một đời, không phản bội, không hiểu lầm, không suy tính, yêu cô như bảo vật, yêu cô như sinh mạng, cho cô một mái nhà, trải thảm nhung và rắc hoa tươi lên con đường cô sắp đi tới.
Có lẽ sẽ thấy hơi cô đơn nhưng có thể chịu đựng. Sáu mươi năm sau cô cũng đi về thế giới đó.
Năm tháng vĩnh cửu, cuối cùng sẽ gặp lại mà thôi.
Cuộc đời cô có được một tình yêu như vậy đã viên mãn rồi.
Đêm đó Đồng Duyệt ngủ rất ngon.
Còn Tô Mạch chỉ chợp mắt được một lát, chỉ một lát đó mà sau khi tỉnh dậy, anh ta đã thấy trời sáng bảnh mắt. Mưa đã tạnh gió vẫn còn, bầu trời trong vắt không một gợn mây, lại là một ngày trong xanh.
"Chào anh!" Đồng Duyệt đi ra từ nhà bếp với dáng vẻ khoan khoái, mặc dù gương mặt vẫn nhợt nhạt nhưng trông tươi tỉnh hơn hôm qua nhiều. Trong đôi đồng tử tròn xoe của cô là cảm xúc đong đầy, không còn trống rỗng như trước.
Anh khẽ thở phào, sờ lên chiếc cằm lún phún râu xanh, "Tôi đi rửa mặt rồi đưa em đi ăn sáng."
Lúc đi ra, Đồng Duyệt đã mặc đồ chỉnh tề, căn nhà cũng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911423/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.