Huyết mạch khắp cơ thể Đồng Duyệt lập tức vọt thẳng lên đầu. Cô không thể ngờ rằng La Giai Anh lại có hành động xâm phạm quyền riêng tư của người khác như vậy. Nhưng nghĩ lại, bà ta còn dám chạy đến tận cửa nhà họ Đồng làm loạn lên thì cũng có thể hiểu được mức độ đạo đức của bà ấy thấp đến nhường nào.
Đồng Duyệt không nổi đóa mà nhẫn nại. Trong những năm tháng trưởng thành, cô đã quen với hai chữ nhẫn nại.
"Con chào mẹ!" Cô chào mẹ chồng như không có chuyện gì xảy ra rồi thong thả bước về phía La Giai Anh.
Nếu đoán không lầm thì chắc chắn La Giai Anh đã vào phòng ngủ âm thầm lấy đi trong lúc cô và Diệp Thiếu Ninh còn say sưa. Cô chỉ dùng từ âm thầm chứ không phải lấy trộm.
La Giai Anh đã mân mê một lúc lâu nhưng vẫn chưa tìm được thứ gì quan trọng, trong khi bà ta đang nóng như lửa đốt thì câu chào của Đồng Duyệt khiến bà ta suýt giật mình chết khiếp, dù sao cũng hơi nản lòng.
"Đây là điện thoại thông minh anh Thiếu Ninh mới mua cho con, nút khóa không nằm trên màn hình mà ở viền trên điện thoại. Điện thoại này nhiều chức năng lắm, lên mạng được, theo dõi cổ phiếu được, còn chơi được trò chơi. Mẹ cần con chỉ cho không?" Đồng Duyệt nhiệt tình nhoài người về phía bà.
Mặt La Giai Anh lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng tím bầm như gan heo, chiếc điện thoại bị quẳng lên bàn "cạch" một tiếng, bà cáu kỉnh: "Có gì mà khoe lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911344/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.