Thái Dương chạy rần rật, da đầu run lên, cảm giác kinh hoàng đáng sợ lập tức chiếm giữ khắp cơ thể.
"Anh ơi, anh ơi, anh không sao chứ?" Phục vụ viên cởi mũ, tháo mắt kính cho Diệp Thiếu Ninh, cao giọng hò hét.
Không ai đáp lời.
Một phục vụ viên khác rời khỏi vị trí bên cạnh Đồng Duyệt, chạy về phía đó.
Cô chôn chân tại chỗ, dù đã vận hết sức vẫn không thể nhích thêm bước nào về phía trước, cổ họng như bị nắm cơm chặn lại, hơi thở bị đè mạnh xuống, không sao lên trên được.
Phải nhờ người khác đẩy, cô mới hơi nhúc nhích được cơ thể.
Diệp Thiếu Ninh nhắm mắt, nét mặt hết sức bình thản.
Run run ngồi xuống, cô tháo găng tay, ngón tay run rẩy chìa trước mũi anh nhưng mới chìa ra được một nửa đã hoảng hốt thu về.
"Không thấy vết thương đâu cả? Sao lại chết thế được? Mau gọi cấp cứu!" Hai người phục vụ khe khẽ trao đổi với nhau.
Cô bình tĩnh ngăn lại: "Không cần đâu, anh ấy không sao, chắc chắn không sao!"
Đúng thế, chắc chắn không sao. Đây chỉ là trung tâm giải trí chứ không phải khu vực trượt tuyết chuyên nghiệp, cũng chẳng dốc lắm, anh mặc đồ bảo hộ đầy đủ, kỹ thuật không kém, không thể gặp vấn đề gì được!
Anh có nói trượt tuyết xong sẽ đưa cô tới tham quan nhà thờ Sophia, buổi tối đi ăn no nê ở một nhà hàng phong cách Nga rồi dạo qua lễ hội băng đăng nên không thể nuốt lời được. Cũng như khi anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911341/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.