Chương trước
Chương sau
Thái Dương chạy rần rật, da đầu run lên, cảm giác kinh hoàng đáng sợ lập tức chiếm giữ khắp cơ thể.

"Anh ơi, anh ơi, anh không sao chứ?" Phục vụ viên cởi mũ, tháo mắt kính cho Diệp Thiếu Ninh, cao giọng hò hét.

Không ai đáp lời.

Một phục vụ viên khác rời khỏi vị trí bên cạnh Đồng Duyệt, chạy về phía đó.

Cô chôn chân tại chỗ, dù đã vận hết sức vẫn không thể nhích thêm bước nào về phía trước, cổ họng như bị nắm cơm chặn lại, hơi thở bị đè mạnh xuống, không sao lên trên được.

Phải nhờ người khác đẩy, cô mới hơi nhúc nhích được cơ thể.

Diệp Thiếu Ninh nhắm mắt, nét mặt hết sức bình thản.

Run run ngồi xuống, cô tháo găng tay, ngón tay run rẩy chìa trước mũi anh nhưng mới chìa ra được một nửa đã hoảng hốt thu về.

"Không thấy vết thương đâu cả? Sao lại chết thế được? Mau gọi cấp cứu!" Hai người phục vụ khe khẽ trao đổi với nhau.

Cô bình tĩnh ngăn lại: "Không cần đâu, anh ấy không sao, chắc chắn không sao!"

Đúng thế, chắc chắn không sao. Đây chỉ là trung tâm giải trí chứ không phải khu vực trượt tuyết chuyên nghiệp, cũng chẳng dốc lắm, anh mặc đồ bảo hộ đầy đủ, kỹ thuật không kém, không thể gặp vấn đề gì được!

Anh có nói trượt tuyết xong sẽ đưa cô tới tham quan nhà thờ Sophia, buổi tối đi ăn no nê ở một nhà hàng phong cách Nga rồi dạo qua lễ hội băng đăng nên không thể nuốt lời được. Cũng như khi anh nói muốn qua lại với cô, sau đó đã thật sự làm vậy, anh nói đời này nhất định phải ở bên ai đó thì kết hôn sớm hay muộn có gì khác biệt? Vì thế họ đã kết hôn, còn đến hưởng trăng mật ở mảnh đất khiến anh đau lòng.

Có lẽ anh chân thành nên chắc chắn không thể vô duyên vô cớ bỏ rơi không quan tâm đến cô được.

Nếu không, nếu không, cô sẽ không bao giờ, không bao giờ tha thứ cho anh.

"Thiếu Ninh, Thiếu Ninh, được rồi đó, anh dậy đi! Không còn sớm sủa nữa, bọn mình còn phải gọi xe." Tay sắp siết lại thành nắm đấm, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, đau đến tận xương tủy.

"Anh còn thế này em sẽ giận đó!" Không kiểm soát được cơn run rẩy trong giọng nói, hốc mắt căng nóng.

Hàng lông mi dày không khỏi run lên một chập, rồi một chập nữa…

"Đồng Duyệt, cảm giác bay lượn thích thật, em có muốn thử một lần không?" Đôi mắt đen láy đẹp đẽ lấp lánh, cánh môi cong cong.

Cô lặng thinh nhìn anh chừng năm giây rồi bất ngời đứng phắt dậy, quay mặt bỏ đi.

"Đồng Duyệt…" Anh gọi cô từ phía sau.

Cô không ngoảnh lại, càng chạy nhanh hơn. Cứ chạy rồi chạy, chẳng hiểu sao nước mắt lại tuôn trào một cách dữ dội, cô chỉ biết dùng tay quẹt ngang nhưng mãi không cạn.

Anh không ngã gãy chân cũng chẳng vỡ đầu, đáng lẽ cô phải vui mới đúng, sao lại khóc?

Những giọt nước mắt này khiến cô thấy xấu hổ và không khỏi hoảng hốt. Đồng Duyệt không thích cảm giác này, như thể anh đã trở thành một người đặc biệt quan trọng, đặc biệt quan trọng trong cuộc đời mình, quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến hơi thở, cướp mất nhịp đập trái tim, đe dọa sinh mạng cô. Nếu không còn anh, cô thật sự không tin được những ngày tháng về sau sẽ sống thế nào?

Nhưng trước đây không như vậy. Khi mới quen, cô có thể không liên lạc với anh suốt cả tuần trời mà chỉ thấy hơi buồn đôi chút, tất cả đều bình yên trôi qua. Mặc dù khi đã nhận đăng ký kết hôn, lúc anh yêu cầu cô thay đổi vì mình, cô vẫn có thể bình thản bỏ đi khỏi tầm mắt anh, dù bên ngoài là gió tuyết mờ mịt, cảm giác đau đớn cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

Rốt cuộc mọi chuyện là do đâu?

Như bị mãnh thú đuổi theo sau lưng, Đồng Duyệt chạy mà không kịp nhìn đường.

Cuối cùng Diệp Thiếu Ninh cũng bắt kịp ở cửa chính, anh níu lấy cánh tay cô thật chặt. Như gặp phải một loại vi khuẩn nào đó, cô hất tay anh, "Đừng chạm vào em!"

"Sao thế?" Anh hoảng hốt khi thấy gương mặt nhạt nhòa nước mắt của cô.

Cô không nói gì, chỉ mải miết chạy tiếp.

Anh dè dặt đi theo, "Xin lỗi, đáng lẽ anh nên trả lời em sớm hơn. Nhưng chơi vui quá nên anh quên mất."

Như không nghe thấy, thấy một chiếc xe bus du lịch đỗ bên ngoài, Đồng Duyệt chẳng thèm nhìn mà bước lên luôn.

"Đồng Duyệt, đây là xe của làng du lịch. Bọn mình phải đi chiếc kia." Anh níu tay cô, chỉ sang hướng ngược lại.

"Em muốn đi đâu liên quan gì tới anh?" Cô cao giọng la lên.

Lần này cô không hất tay anh ra được.

"Em đang giận anh đó à?" Diệp Thiếu Ninh hỏi.

"Tại sao em lại giận anh. Anh muốn sao thì cứ làm vậy, liên quan gì tới em?" Giọng điệu vừa lạnh nhạt lại cứng rắn, mắt cô đau đáu nhìn vào lớp tuyết đọng bên đường nhưng vẫn chẳng thèm liếc anh một lần.

Anh thở dài, "Haiz, nói thế là giận rồi. Sao đây, đánh anh một trận có làm em nguôi giận không?"

Anh cầm tay cô đánh lên mặt mình, cô ghì lại không để anh làm vậy. "Bỏ ra, em muốn về."

"Ngã ở đâu phải đứng dậy ở đó. Không được để cơn giận này kéo dài đến chỗ khác, kẻo sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng chúng ta. Đừng xót anh, cứ đánh đi."

"Diệp Thiếu Ninh, anh ngây thơ quá đấy!" Cô vuốt tóc mới nhận ra ngón tay đã lạnh tê đến không còn cảm giác. Cứ mải mê khóc chẳng nhớ đã làm mất găng tay ở chỗ nào.

Anh chau mày kéo cô lên xe. Trên đó có máy sưởi nên ấm áp vô cùng. Trong khi Diệp Thiếu Ninh bận rộn làm ấm tay cô thì Đồng Duyệt lại ngoảnh mặt ra cửa sổ. Anh dùng lực vừa đủ, nhiệt độ lòng bàn tay nhanh chóng xuyên qua da thịt thấm vào máu cô, rồi chạy thẳng đến trái tim. Ngón tay tê cứng hơi sưng đau, cô bất giác cắn chặt môi.

"Anh đúng là ngây thơ thật, sao lại hành động ngu ngốc thế nhỉ? Lẽ ra anh phải nghĩ đến tâm trạng em nhiều hơn. Hôm nay anh làm em sợ à?" Anh hỏi cô trong tâm trạng tự trách bản thân vô cùng.

Cô không đáp, chỉ có dòng nước mắt khó lắm mới ngừng giờ lại ứa ra.

Họ đến nhà thờ Sophia đúng lúc hoàng hôn. Màu đỏ ấm áp của ánh trời chiều tô lên mái vòm tròn của nhà thờ, lên đỉnh của những củ "hành tây" căng tròn, tiếng nhạc văng vẳng trong quảng trường lượn lờ trong không gian. Khi dựa vào những bức tường trong nhà thờ, bạn sẽ có cảm giác như bản thân đang ở Moskva.

Cô khóc làm cánh môi khô khốc, anh bèn mua cho một cốc trà sữa nóng.

Đàn bồ câu lông xám đậu trên mái hiên bức tường bên cạnh nhà thờ. Đúng lúc này tiếng chuông trong nhà thờ bất ngờ vang lên, đàn bồ câu vẫy cánh bay về phía hoàng hôn mênh mông.

Cô ngước lên, ngơ ngác nhìn theo.

Một cơn gió thổi qua cuốn lên một lớp tuyết mịn khiến chúng bay lượn trong không trung như bột phấn, dính vào vạt áo Đồng Duyệt.

Anh phủi sạch giúp cô.

"Thiếu Ninh," Cô nghe thấy giọng mình cất lên, khe khẽ như đang nói trong giấc mơ nhưng cũng hết sức rành rọt: "Anh bật điện thoại đi, em sẽ không thất thần nữa đâu."

Cuộc sống đều do bản thân mỗi người tự chọn. Trong lòng có ai, người bầu bạn bên cạnh là ai, chỉ cần so sánh một cách kỹ lưỡng thì cán cân vẫn sẽ nghiêng.

Ngạn Kiệt quá xa làm cô với tới. Còn anh lại gần trong gang tấc, tầm tay có thể với tới, ấm áp như vậy, tình yêu đến thật dễ dàng.

Hà tất phải chống đối?

Chẳng lẽ phải đến khi thật sự mất đi anh mới hối hận chăng?

Hoàng hôn lan ra bốn phía, dần trở nên đậm màu.

Cô giao trọng lượng cơ thể mình vào vòng tay anh. Trong không khí như tồn tại một sức hút lặng lẽ, cô nhắm mắt đón lấy nụ hôn trìu mến vô ngần của anh.

Trên môi cô có mùi thơm của trà sữa, trong lòng anh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ hơi xấu xa, làm cô khóc tức tưởi như vậy nhưng câu chuyện anh cố tình nhờ phục vụ viên sân trượt tuyết tham gia cùng vẫn rất hiệu quả.

Cuối cùng anh đã nhìn thấy trái tim cô.

"Lát nữa mới bật điện thoại. Giờ mình đi ăn tối."

Nhà hàng mang phong cách Nga, đầu bếp đến từ St. Petersburg, chỗ ngồi theo kiểu ghế tàu hỏa đồng màu dành cho hai người, phần lưng dựa rất cao tạo ra không gian riêng để dùng bữa. Anh gọi cho cô canh ngô với bơ, cuốn thịt với rau cải trắng cùng với rượu vang và tương cá quả.

Cô không phải người giỏi ăn những món khẩu vị nặng như vậy nhưng đồ ăn chẳng quan trọng, quan trọng nhất là bầu không khí. Hai người không nói nhiều, một tay cầm nĩa, tay kia đan vào tay đối phương, thỉnh thoảng còn nhìn nhau bằng ánh mắt chứa chan tình cảm.

Sau bữa tối, hai người dạo bộ trong màn đêm, họ đi qua từng con phố. Ánh đèn đường làm bóng họ chợt dài chợt ngắn. Trăng sáng vằng vặc, lành lạnh tỏa sáng trong đêm.

Cô nhìn anh thoáng qua rồi nói: "Em chỉ muốn con đường này không có điểm đích để chúng ta cứ đi mãi thế này!"

Cảm giác lúc này thật tuyệt. Nhưng trở lại Thanh Đài sẽ phải đối diện với nhiều người, nhiều việc, bỗng cô thấy hơi bất an.

Thứ đáng quý trọng là vậy, càng đáng quý thì càng mỏng manh, chỉ một chút gió mưa cũng không chịu nổi.

Anh nhận ra rồi, bèn ôm lấy cô, "Bà Diệp, giờ em là phụ nữ đã có chồng. Yên tâm, chuyện gì cũng có chồng em gánh vác mà."

Về đến khách sạn đã gần mười giờ, cô đi tắm trước. Cô ra rồi anh mới vào. Mới cởi được một nửa quần áo, chiếc điện thoại vừa được bật lên đã reo vang như gọi hồn.

"Em nghe giúp anh đi." Anh nói vọng ra từ phòng tắm.

Điện thoại đã đổ chuông một lúc, cô không nhìn màn hình mà vội vã ấn luôn nút nghe.

"Diệp Thiếu Ninh, anh làm tổng giám đốc kiểu gì vậy, anh dám tắt máy là ý gì chứ? Anh thật sự không muốn gặp em sao?" Giọng nói cất lên lanh lảnh, dù đang rất tức giận nhưng vẫn hết sức du dương.

"Xin lỗi… Thiếu Ninh còn đang tắm." Cô áy náy ngắt lời cô gái đang nói như súng liên thanh.

Người bên kia sửng sốt, "Chị Diệp ạ?"

"Vâng. Chào cô, cô là đồng nghiệp của Thiếu Ninh sao?"

"Tuần trăng mật vui vẻ chứ? Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Diệp, tên là Xa Hoan Hoan. Xin lỗi đã làm phiền, lát nữa chị nhắn tổng giám đốc Diệp gọi lại cho tôi nhé, có việc gấp quan trọng lắm ạ!"

"Ok."

Sóng điện thoại sẽ làm thay đổi giọng nói của con người. Dĩ nhiên hai người mới gặp nhau một lần, thì cho dù có không thay đổi cũng khó mà ấn tượng được.

Cô còn nhớ mang máng là Xa Hoan Hoan có một đôi mắt to tròn, hơi mũm mĩm kiểu trẻ con, lúc cười sẽ có núm đồng tiền như hạt gạo, hơi giống với… Đào Đào.

"Ai tìm anh thế?" Diệp Thiếu Ninh chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

"Trợ lý của anh." Đưa điện thoại cho anh, cô vào phòng tắm thu dọn quần áo.

Lúc vào thấy cửa phòng mở toang, Diệp Thiếu Ninh vừa đi vừa nói chuyện điện thoại. Anh mặc phong phanh vậy, chẳng biết có ai thấy không?

Đúng là công việc rất quan trọng, đã nửa tiếng vẫn chưa thấy Diệp Thiếu Ninh về.

Trà cô pha cho anh đã lạnh, đành rót ly khác.

Anh về rồi. Đúng là cô lo bò trắng răng, anh đã mặc đồ ngủ nhưng nét mặt thoáng nghiêm nghị.

"Công việc khó khăn lắm à?" Cô hỏi.

"Cũng bình thường." Anh thoáng chần chừ rồi áy náy ôm cô, "Có thể chúng ta phải về Thanh Đài trước kế hoạch, việc này cần anh về giải quyết. Sau này anh sẽ cùng em đi hưởng trăng mật lần nữa vậy."

Xa Hoan Hoan coi lời giám đốc Tư là thật, còn tới ngân hàng Xây dựng vài lần giục họ chuyện vay vốn, không quên mời họ ăn uống. Thực ra giám đốc Tư là một tay cáo già, hứa hẹn của ông ta chỉ lời nói trên bàn ăn, đời nào lại hành động dễ dàng thế? Có lẽ ông ta đã quá chén, lúc Xa Hoan Hoan lại đề cập tới chuyện này, giám đốc Tư liền mượn rượu cả gan đụng chạm cô, bảo chuyện này phải xem thành ý của Xa tiểu thư đến đâu. Xa Hoan Hoan sao nén được giận, liền tát ông ta hai cái rồi hiên ngang bỏ đi.

Chuyện này đã khiến việc vay vốn đi vào ngõ cụt.

Xa Hoan Hoan biết lỗi của mình nên không dám nói với Nhạc Tĩnh Phân, đành cầu cứu anh.

"Bọn trẻ cũng sắp phải thi cuối kỳ rồi, em đi chơi thế này cũng không yên tâm." Cô ân cần nói.

Anh liền nhờ lễ tân đặt vé máy bay. Vé máy bay đã bán hết, may mà họ mua được hai vé tàu khởi hành sáu giờ sáng.

Gần như họ thức trắng đêm. Lúc đợi tàu hỏa, Đồng Duyệt vào cửa hàng bán đặc sản địa phương trong ga tàu mua vào món cho La Giai Anh. Vé tàu của họ ở toa ghế cứng, người đông nghịt, hành lý la liệt khắp nơi, mùi khó chịu nồng đượm trong toa.

Anh nhún vai vẻ hối hận, đúng là không thể yên tâm được.

Cô bông đùa: "Cũng được mà. Em có thể cùng anh ôn lại con đường đi tới trái tim đầy thương tích của Diệp Thiếu Ninh."

"Em thật là…" Anh bật cười.

Quả thực anh không thể bật điện thoại bởi cứ hễ bật máy là điện thoại sẽ tới không ngừng nghỉ, ngay cả thời gian nói chuyện với cô cũng ít ỏi vô cùng. Trên tàu anh nghe điện thoại đến hết cả pin, đành nhờ nhân viên trên tàu sạc pin giúp.

Mặc dù anh không nói nhưng cô nhận ra việc của anh vô cùng nghiêm trọng.

Cô ngủ một lát. Lúc tỉnh giấc, trên người có đắp áo khoác của anh còn anh thì cầm điện thoại, đầu hơi nghiêng, cũng đang thiếp đi.

Chín giờ tối hôm sau họ mới về tới Thanh Đài, họ về biệt thự nhà họ Diệp là lúc Diệp Nhất Xuyên và La Giai Anh đã đi ngủ. Đồng Duyệt không tiện vào phòng ngủ liền chờ bên ngoài, Diệp Thiếu Ninh đi vào nói với bố mẹ mấy câu.

"Dĩ nhiên công việc quan trọng hơn rồi, học theo bọn tây đi tuần trăng mật gì chứ, thật là… Mau tắm rửa rồi đi ngủ, mai mẹ dậy nấu đồ ăn ngon cho con trai." La Giai Anh không hề nhắc tới Đồng Duyệt nửa chữ.

Hai người đã quá mệt, chỉ rửa ráy qua loa rồi lên giường đi ngủ luôn.

Khi mở mắt, Diệp Thiếu Ninh đã không còn trên giường nữa. Cô dụi mắt, vội mặc quần áo xuống nhà. Vừa đi được mấy bậc thang, ngước lên đã thấy La Giai Anh ngồi ở bàn, tay cầm điện thoại di động của cô, chẳng biết bà đang xem gì mà vẻ mặt lại đầy lo âu đến vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.