Lúc Giang Ninh chạy lên phòng thì Chương Hàm đã ngừng thở, ngã ra giường, từ cằm trở xuống loang lổ máu tươi.
“Thế này là thế nào?” Giang Ninh xông tới, “Tự vẫn?”
Mới đây còn đang yên ổn nói cười, sao đã tự giết hại chính mình rồi?
Ôn Tề Minh nhanh như cắt rút kiếm ra, kề lên cổ Giang Ninh.
“Giang Ninh!” Hai con mắt của hắn hằn lên tia máu, “Ngươi bán nước!?”
“Cái gì??” Giang Ninh trợn tròn mắt, phẫn nộ hét lại một câu.
“Trả lời có hoặc không!”
“Ngươi điên rồi! Ngươi hỏi ta bán nước hay không? Con mẹ nó Ôn Tề Minh! Lương tâm ngươi bị chó gặm rồi hả!”
Ôn Tề Minh buông kiếm: “Vậy thì rốt cuộc là kẻ nào....”
Thấy hắn thất thần, biểu cảm mất kiểm soát, tơ máu trong mắt ngày một nhiều, Giang Ninh bất an. Lần đầu tiên tròn cuộc đời hắn thấy tiểu thái dương của Thịnh Quốc vô thố, đáng sợ đến thế. Đâu còn thiếu niên vui cười, đem lại năng lượng cho người người nhà nhà, mọi thứ của Ôn Tề Minh bây giờ quá bi thương, tưởng như hắn đã trải qua vô vàn thống khổ.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Giang Ninh tiến tới, cường ngạnh đem mặt Ôn Tề Minh đối diện với mình.
Ngẫm lại, Giang Ninh không giống như một con chó tham sống sợ chết, đánh chết hắn cũng sẽ không tin thanh mai trúc mã của mình như vậy. Kiếp trước là chuyện như thế nào nhỉ... Ôn Tề Minh chỉ nhớ rõ, đêm ấy Hoa công công vào báo tin Giang Ninh làm phản, Vĩnh An phủ bồi tội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-dau-vong-minh-nguyet/2932156/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.