“Tên chó chết Ôn Thịnh Đế!?” A Thi Dật đập bàn, mắt đỏ bừng nhìn nam nhân.
Trái lại, Ôn Tề Minh chỉ ngạc nhiên lúc mới nhìn thấy, sau đó lại trở về dáng vẻ bình bình thản thản. Hắn hỏi: “Bách Quỷ Dạ Hành làm gì ở Thiên Khải thế này?”
Tất nhiên, khi đối diện với kẻ thù vĩnh viễn không đội trời chung, A Thi Dật ngay lập tức trào phúng một câu: “Hay tin Thịnh Quốc sắp có chuyện vui, mấy người chúng ta tới cốt là để uống rượu mừng của ngươi đó thái tử.”
Bầu không khí rơi vào im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò của nam nhân thô kệch đến từ thảo nguyên cùng tiếng rượu nhỏ giọt từ trên mặt bàn xuống sàn đất.
“Gượm lại đã, ngươi tại sao lại biết ta là A Lợi Bố Nhĩ Cát Na?” A Thi Dật có thể khẳng định chắc chắn rằng: giờ này kiếp trước hắn vẫn là một tên không có mấy tên tuổi, chỉ biết diễu võ dương oai trên sa mạc rộng lớn. Làm sao Ôn chó lại biết được hắn là ai?
Đồng dạng với suy nghĩ của A Thi Dật, Ôn Tề Minh không nghĩ khuôn mặt của mình lại nổi tiếng đến độ người người nhà nhà đều biết như thế. Hắn bỗng có một suy nghĩ khá hoang đường.
“Xin lỗi vì bàn rượu này, ta sẽ trả tiền phí.”
A Thi Dật dí sát lưỡi đao bán nguyệt vào cổ Ôn Tề Minh, cứa ra vết xước rơm rớm máu, “Đừng đánh trống lảng, mau trả lời câu hỏi của ta.”
Ôn Tề Minh nhàn nhạt liếc nhìn xung quanh, khinh thường đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-dau-vong-minh-nguyet/2932077/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.