Mặt trời lên, ngày mới tuần hoàn.
“Khách quan, mời đi hướng này.”
Lão bản niềm nở đưa vị khách thần bí lên trên lầu, chỗ nào cũng có nguyên tắc của nó, khách điếm này sẽ không thắc mắc tọc mạch chuyện cá nhân. Cho nên, trừ phi là tội phạm bị dán cáo thị truy nã toàn Thiên Khải, thì nơi này mới không tiếp nhận.
Hắc y nhân vào phòng mang theo phòng bị, y không hề tháo xuống nón có rèm che, nghiêm túc dò xét người đang ngồi chờ sẵn.
Kẻ kia nói, giọng cố tình khàn khàn khó nghe: “Thật may mắn khi ngươi tới.”
“Không tới sao được cơ chứ, công tử thích lo chuyện bao đồng.” Hắc y nhân cũng đổi đi giọng nói của mình, kẻ kia có thể nguy hiểm vượt ngoài kiểm soát của y. Nếu như y phán đoán không sai thì gã chính là người đã truyền tin giả đến Nhung Quốc, gián tiếp gây nên thất bại chóng vánh của bên kia.
Đối phương chỉ cười, mân mê ly trà trên tay. Hắc y nhân từ từ đến gần, cẩn thận ngồi xuống đối diện, bắt đầu dò hỏi: “Làm sao ngươi lại biết ký hiệu đó?”
“Ý ngươi là con rắn chín đầu này? Nếu ta nói tất cả chỉ là tình cờ, ngươi liệu có tin không?”
“Nếu ngươi lột bỏ lớp mặt nạ kia ra thì biết đâu... ta sẽ có thể tin được phần nào.”
Gã lại cười, nhưng trong điệu cười ấy nghe ra được sát ý: “Ha ha ha, vốn dĩ biết không thể tin được thì sao phải mất công hỏi?”
Hắc y nhân nhíu mày, khí tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-dau-vong-minh-nguyet/2932079/chuong-42.html