Khi Ôn Tề Minh mới đi được trăm bước ra khỏi quán rượu, A Thi Dật đã lấy lại được tinh thần, hắn hiểu được Ôn Tề Minh cũng giống như mình. Bọn họ đều trọng sinh.
Nếu đã là như vậy, A Thi Dật chẳng còn e ngại mà lao lên đánh ngã Ôn Tề Minh xuống đất, hắn túm lấy cổ áo Ôn Tề Minh mà quát hỏi: “Khốn kiếp! Nếu đã là như vậy thì tại sao phải dồn hắn đến đường cùng!? Ôn Thịnh Đế, ngươi đúng là một kẻ chẳng ra gì!”
Hai nam nhân trạc tuổi nhau, kẻ nằm dưới, người ngồi trên, đôi bên hung ác nham hiểm, quả thực khiến cho người khác sợ hãi.
Ôn Tề Minh nở nụ cười, nhưng ánh mắt hắn tối lại, không có chút ý cười nào hết. Hắn nói: “Hay cho một tiếng ‘chẳng ra gì’.”
“Bố Nhĩ Cát Na, ta nói cho ngươi biết, ngươi không hiểu người này. Hắn làm bằng đá, trên đời không có bất cứ thứ gì quan trọng bằng chính bản thân.”, trong giọng nói của Ôn Tề Minh ngẫu nhiên xuất hiện thê lương, “Đối với hắn, sống chết của người khác không mấy quan trọng, tuỳ mệnh số, hắn sẽ chẳng mảy may để tâm tới. Nói là không thích phiền phức thì thật hoa mỹ, trắng ra là ích kỷ mà thôi.”
Hình ảnh trước mắt bỗng đảo lộn, có ngọn gió vụt đánh tới. Là A Thi Dật hung hăng tát vào mặt hắn một cái điếng người.
“Ôn chó! Cái đồ súc sinh!”
Hai người lăn lộn trên nền đất, căn bản chẳng còn thần trí để phân tranh, liều chết đánh nhau với đối phương, hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-dau-vong-minh-nguyet/2932076/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.