“Đúng thế, lúc ta nhìn thấy hắn như vậy, cảm thấy mình bị khói lửa hun hỏng rồi. Sao hắn có thể làm được tới thế cơ chứ.” A Thi Dật gần như than thở mà nói.
Ôn Tề Minh như điên cuồng lên mà vồ lấy người A Thi Dật, ấn chặt nam nhân lên bức tường lởm chởm của quán rượu.
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao!? Hắn trước nay chưa từng thực sự đặt ta vào lòng, tuyệt đối sẽ không có khả năng xảy ra chuyện đó! Hắn vẫn luôn luôn chán ghét ta!”
Trong chốc lát, A Thi Dật run lên vì cười.
“Ôn Tề Minh, Giang Minh Nguyệt vốn dĩ không chán ghét ngươi. Là ta chán ghét ngươi, thậm chí còn có chút chê cười cùng khinh bỉ. Trên thế gian này nếu như có người thật sự để ý tới ngươi thì sẽ không phải là phụ mẫu nham hiểm của ngươi, cũng không phải đại tướng quân không biết làm cha, càng chẳng là tên Lưu Bích Nam ẻo lả kia, chỉ có hắn. Nhưng ngươi lại đối với hắn tàn nhẫn đến vậy.”
“Lần đó Giang Ninh tới, hắn thật sự đã giết Lưu Mục Chính, nhưng Lưu Bích Nam thì không. Chính y đã tự phóng hoả đốt trụi căn phòng đó, sau đó tự sát. Ngươi thì hay rồi, chạy tới như một tên mất trí, liên tục gào rống bắt hắn phải đền mạng cho Lưu Bích Nam.”
“Ôn Tề Minh, hắn không hề thanh minh lấy một lời, cũng là ngươi chẳng cho hắn cơ hội đó.”
Ôn Tề Minh lùi lại mấy bước, như đã hiểu ra chuyện gì vô cùng đáng sợ của cuộc đời mình. Lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-dau-vong-minh-nguyet/2932074/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.