A Thi Dật mang theo Giang Ninh ra thẳng khỏi Thiên Khải, hắn không dám chậm trễ bất kỳ phút giây nào hết, bởi nếu đúng như Ôn Tề Minh nói thì lúc này lính canh đang đổi ca gác cho nhau, sẽ có thời gian cho bọn họ vượt thành bỏ trốn.
Hơn nữa, Giang Ninh còn đang có dấu hiệu tỉnh lại.
Cuối cùng, đến ông trời cũng muốn giúp bọn họ, A Thi Dật thuận lợi thông qua mà thế lực kia chẳng mảy may hay biết.
......................
Lưu Nhiên thảng thốt lùi lại phía sau, nhưng ánh mắt của y vẫn không hề lảng tránh, trực tiếp đón nhận lấy sát khí của Ôn Tề Minh. Trước hàng trăm con mắt ngỡ ngàng cùng sửng sốt, Ôn thái tử cũng rất kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi của mình: “Tất cả mọi chuyện đều là do huynh làm ra sao?”
Tự thâm tâm Ôn Tề Minh vẫn luôn nuôi hy vọng rằng Lưu Nhiên sẽ không, cho dù cả thế gian này quay lưng lại với hắn thì y vẫn thanh thuần như thế.
Vậy mà bây giờ, Ôn Tề Minh chỉ nhìn ra được hàn ý toát ra từ người Lưu Nhiên.
Lý Sa Tử biết mọi chuyện vỡ lở, càng không ngờ được nhi tử của mình lại chẳng biết điều đến nỗi vạch áo cho người xem lưng như thế, vội vàng gọi Ôn Tề Minh: “Ôn Thịnh Đế, ngươi đây là đang làm cái gì thế hả?”
Hoàng hậu đã lên tiếng, cho nên hoàng đế không thể cứ im lặng mãi được, huống hồ bên dưới là ánh mắt của hàng trăm ngàn bách tính Thịnh Quốc.
Ôn Triều Khanh nhăn mi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-dau-vong-minh-nguyet/2932070/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.