Thiên Xu phủ.
Ôn Tề Minh thức trắng một đêm, hắn chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản thẫn thờ ngồi đó. Hoa công công chậm rãi tới gần, thấp giọng thông báo: “Điện hạ, hỷ phục đem tới rồi.”
Nằm ngoài dự đoán của ông, vậy mà vị thái tử điện hạ mất hồn mất vía này bỗng dưng nhoẻn miệng cười, một nụ cười pha chút điên loạn.
Ôn Tề Minh nói: “Tốt, mau mau đỡ ta dậy.”
Ngồi như thế thâu đêm, chân tay hắn tê mỏi cùng đau nhức, màu môi nhợt nhạt khô khốc, quầng thâm kéo dài, trông chẳng khác nào kẻ ốm ba tháng mới xuống được giường vậy. Nhưng Ôn Tề Minh không quan tâm này đó, chỉ cần nghĩ đến những chuyện sắp tới thôi cũng đủ khiến hắn phấn khích đến rùng mình.
Ma ma nhìn thấy bộ dạng ma đói của hắn liền hoảng sợ, miệng bà ta không ngừng càm ràm Ôn Tề Minh không biết giữ gìn thân thể trước ngày đại hôn quan trọng nhất của đời mình, tay thì kéo đám cung nữ theo hầu phía sau mau chóng chải chuốt, sửa sang lại nhan sắc cho thái tử.
Ôn Tề Minh nhìn bộ hỷ phục treo trên giá lại không khỏi nhíu mày. Chung quy, vẫn là không vừa ý. Tâm hắn thắt lại, tựa như có gì sắc bén đâm trực diện vào, trong đầu ân ẩn hiện lên vài ký ức sương mờ. Hình như, đây không phải lần đầu tiên hắn khoác lên mình y phục tân lang.
Thị nữ cẩn thận vạn phần, đem hỷ phục trị giá bằng nửa giang sơn choàng lên người Ôn Tề Minh, hệ lại eo phong, thắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-dau-vong-minh-nguyet/2932072/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.