Chu Cửu Tiễn không phải dạng nhất thời hồ đồ, hắn có nguyên do cùng mục đích của mình. Tuy hắn không thân thiết gì với Vĩnh An phủ, quan hệ với Giang Triết Viễn chỉ là tướng lĩnh phục vụ triều đình, với Giang Minh Nguyệt thì càng chỉ là biết sơ sơ vậy thôi, nhưng hắn cũng có niềm tin vào một nơi sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản lại Đại Thịnh.
Bạch Chấn cũng đứng lên, kính cẩn cúi đầu: “Mong thái tử điện hạ hãy nói ra sự thật.”
Ôn Tề Minh trong bộ hỷ phục rườm rà vô thức mỉm cười. Hắn mặc kệ sự ngăn cản của Lý Sa Tử mà trút bỏ áo dát vàng bên ngoài. Áo rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Lưu Nhiên yên lặng liếc nhìn.
Mục Dụ công công thấy tình hình càng ngày càng bất lợi, chỉ đành mở miệng hướng về Ôn Tề Minh: “Thái tử điện hạ, nếu không tiếp tục thì sẽ bỏ qua giờ lành cử hành đại hôn. Giả dụ như Lưu Nhị công tử thật sự có tội thì không sao, nhỡ đâu ngài ấy vô tội thì chuyện này tính làm sao đây?”
“Không phải cũng đã lỡ rồi sao? Bây giờ bảo ta tiếp tục thì còn gượng gạo hơn rất nhiều.” Ôn Tề Minh nhìn lão ta bằng ánh mắt sắc bén, hắn thật sự muốn cắt đứt lưỡi của người này.
“Các vị, trước khi Chương Hàm chết đã nói cho ta một bí mật vô cùng quan trọng. Nhưng lời nói của hắn lúc đó không có gì chứng thực, ta không dám hồ đồ tự kết luận. Nay mọi xác thực đã có.”
Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-dau-vong-minh-nguyet/2932066/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.