Lương Kính Thuần vừa vào cửa đã tức giận quăng balo xuống đất. Quách Lễ đi theo ngay sau hắn không thèm nhìn cái balo, cũng không còn vẻ mặt gặp ai cũng cười như ban nãy, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng. Lương Kính Thuần sắp tức điên lên rồi, nhớ đến ban nãy Phó Mịch nói mình không có gia giáo ngay trước mặt nhiều người như vậy, sau đó đi gặp đạo diễn và biên kịch, họ cũng không vui vẻ gì với hắn. Lúc trước hắn nhờ nhà đầu tư gây áp lực với đoàn phim, muốn thêm cảnh cho nhân vật Tuyên Tịnh, nhưng lại bị cả đạo diễn và biên kịch từ chối. Hắn còn chưa có ghi thù, mà ngược lại đã bị người khác ghét! Bên ngoài Lương Kính Thuần được người ta nâng như trứng hứng như hoa, nhìn một cái thôi có khi cũng thu được tiền, nhưng sau khi vào đoàn lại chẳng có mấy người để ý, thận chí còn bị châm chọc mỉa mai. Điều này khiến cho kẻ chỉ quen nhận hoa tươi và những lời tung hô như hắn không thể nào chấp nhận được. "Bực mình à?" Quách Lễ cười lạnh: "Tôi theo sau lưng cậu cười nói với người ta, thế tôi phải tức giận với ai đây?" Lương Kính Thuần thấy gã thờ ơ mỉa mai cũng không dám nổi nóng, hắn còn phải nhờ Quách Lễ kiếm tài nguyên cho mình. Lần này có thể vào đoàn phim , là nhờ Quách Lễ chạy chọt giúp, nếu chỉ có mình hắn thì nhất định sẽ không giành được tài nguyên tốt như vậy, hơn nữa người mà Quách Lễ có thể chọn không chỉ có mình hắn. Hiểu rõ điều này, Lương Kính Thuần vội vàng đổi thái độ: "Xin lỗi anh Quách, ban nãy em hơi nóng." Quách Lễ hờ hững ừ một tiếng, gã biết câu xin lỗi này của Lương Kính Thuần có thành ý bao nhiêu, nhưng gã không phải cha mẹ của tên này, không có nhiệm vụ phải dạy dỗ hắn, nói cho cùng thì cũng là lợi dụng lẫn nhau thôi. "Lần sau phỏng vấn ăn nói cẩn thận chút." Quách Lễ nói: "Mặc dù chúng ta có kế hoạch, nhưng cũng có lúc không quản hết được, đừng có mà tự đào hố chôn mình." Lương Kính Thuần gật đầu: "Em biết rồi ạ." "Buổi phỏng vấn chiều nay trả lời tốt lắm." Gương mặt Quách Lễ có chút vui vẻ. Lương Kính Thuần thầm thở phào, biết là mình đã qua được cửa này rồi. "Chúng ta không thể đắc tội Phó Mịch, không chỉ vì hắn đã đứng vững trong giới giải trí từ lâu, cũng không phải vì sợ những fans sau lưng anh ta, mà là vì thế lực tư bản sau lưng anh ta." Lương Kính Thuần kinh ngạc: "Không phải chỉ là công ty giải trí Bách Á thôi sao? Tuy có nhiều nghệ sĩ, tài nguyên cũng nhiều, nhưng cũng không phải là công ty giải trí lớn nhất và tốt nhất trong giới mà." "Cậu thì hiểu cái gì?" Quách Lễ thật sự không muốn nói quá nhiều với kẻ mới debut được hai năm, bây giờ hắn còn đang làm việc dưới chướng của mình, nhưng ai mà biết được, ngày nào đó hắn trưởng thành có bay lên chỗ cao hơn không? Nhưng với thái độ của Phó Mịch với Lương Kính Thuần, kể cả hắn muốn đi, sợ rằng người ta cũng chẳng nhận hắn dễ dàng thế. Mà trước mắt đây cũng là vấn đề khó nhằn nhất. "Cậu nhớ kĩ lúc trước tôi từng nói với cậu, việc "xào" CP với Phó Mịch chỉ có lợi chứ không có hại cho cậu." Quách Lễ nói: "Tôi đã nghe ngóng rồi, anh ta không quan tâm đến chuyện "xào" CP cho lắm, mà hai người còn trong cùng một đoàn phim, để tốt cho đoàn phim, anh ta cũng sẽ không lật mặt với cậu, chỉ cần nắm chắc được tiến độ này, mượn danh tiếng của hắn, địa vị của cậu sẽ được nâng cao lên." Thật ra dù xét từ mặt nào, thì Phó Mịch cũng cũng là một người khiến cho người khác cực kì yêu thích. Nếu không có chuyện ngày hôm nay, thì Lương Kính Thuần sẽ vô cùng vui vẻ "xào" CP với anh ta, chỉ cần có thể bước lên hàng đầu giới giải trí, thì hắn sẵn sàng mạo hiểm thử. Nhưng bây giờ hắn đã đắc tội người ta, lại còn muốn muối mặt đi "xào", thì có chút..... Quách Lễ thấy biểu hiện của Lương Kính Thuần liền biết hắn đang sợ. "Sợ rồi hả?" Lương Kính Thuần lắc lắc đầu, nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình, sau đó lại hỏi: "Nếu tôi làm như vậy thật, thì có khi nào hắn sẽ đuổi tôi ra khỏi đoàn phim không?" "Cái này thì cậu yên tâm." Quách Lễ nói: "Cũng không phải là chúng ta trực tiếp ra tay, nhiều người muốn đu CP Mịch Kính như thế, chúng ta cũng chỉ đưa đường dẫn lối thôi, Phó Mịch còn có thể đến tra hỏi chúng ta sao?" Lương Kính Thuần nghe xong gật đầu liên tục, trong lòng hắn nói như vậy, nhưng chẳng lẽ hắn ngăn được miệng người gần xa? Quách Lễ thấy Lương Kính Thuần đã hiểu, trong lòng cũng thoải mái hơn, khó lắm mới dẫn dắt được một người nổi tiếng, trước khi vắt kiệt giá trị trên người hắn, thì Quách Lễ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện từ bỏ. "Nói chung là, cậu yên tâm quay phim, lúc cần thiết thì phải tiếp xúc với Phó Mịch, ắt sẽ có người nhìn ảnh mà bịa chuyện." Lương Kính Thuần hiểu được ý của Quách Lễ, những blogger mà Quách Lễ thu nhận cũng không phải là nuôi không. "Cậu nhớ lời tôi nói này, không có topic nào là không "xào" được, chỉ có những kẻ không chịu hăng hái thôi." Lương Kính Thuần trịnh trọng gật đầu: "Anh Quách, anh yên tâm, em hiểu ý anh mà." - Trên phim trường Tô Ly ngoại trừ học Phó Mịch diễn xuất ra, cũng không quên chuyện quan trọng nhất với mình bây giờ. Diễn xuất hôm nay của Phó Mịch khiến cậu hiểu sâu hơn về Tạ Chiêu. Tạ Chiêu là một người sống có tình có nghĩa, nhưng lại có rất ít người để ý xem rốt cuộc hắn sống có tốt hay không. Mọi người đều cho rằng hắn rất kiên cường, trí dũng song toàn, nhìn từ bên ngoài thì vô cùng kín kẽ, nhưng trong lòng đã có chăm ngàn vết thương. Tô Ly cầm bút lên, sửa lại giai điệu đã viết trước đó. Thay đổi một đoạn hợp âm lúc trước có hơi đơn giản, cuộc đời của Tạ Chiêu có lúc chìm cũng có lúc nổi, có lúc bấp bênh cũng có lúc bằng phẳng, nhưng có một điều từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi. Tâm hồn hắn như một vì tinh tú lấp lánh, sự kiên định của hắn như tảng đá vững chắc. Trên con đường báo thù hắn chưa bao giờ đánh mất bản thân, bất cứ lúc nào hắn cũng luôn giữ tấm lòng lương thiện nhất. Người như Tạ Chiêu, sẽ khiến tất cả mọi người yêu thích. Sau khi sửa song Tô Ly lại nghe lại mấy lần nữa, thấy khá hài lòng, nên sau khi thấy Phó Mịch kết cảnh thì hồ hởi vẫy tay với hắn. "Mau đến nghe giúp tôi với!" Phó Mịch cười đi đến, lần trước thì giấu không cho mình nghe, bây giờ lại chủ động đưa ra, chắc là đã viết được bài hát vừa ý rồi. Phó Mịch đưa cho Tô Ly một bên tai nghe, vừa đủ để hắn chừa một bên tai nghe tiếng ngâm nga của Tô Ly. Một nửa đầu của giai điệu du dương uyển chuyển, tựa như có vô vàn chân tình không sao kể siết, khi mà Phó Mịch chuẩn bị đắm chìm vào đó, giai điệu đột nhiên chuyển nhanh, tựa như nỗi thống khổ và phẫn nộ bất tận của Tạ Chiêu. Ca khúc chưa hoàn thành đột ngột kết thúc tại đây, Phó Mịch mở mắt ra thì thấy khuôn mặt Tô Ly đầy mong đợi nhìn mình. "Anh thấy thế nào?" trong lòng Tô Ly tràn đầy mong đợi nhìn Phó Mịch, sau đó lại cảm thấy mình như vậy sẽ tăng thêm áp lực cho Phó Mịch, vô thức đồng cảm với bản thân: "Anh có thể nói thật, không cần cân nhắc đến cảm nhận của tôi." "Không cần cân nhắc thật hả?" Phó Mịch cười hỏi. Tô Ly gật đầu: "Nếu anh thấy không hay mà còn cố dùng, thì đó mới là không tốt." "Nhưng tôi thấy rất hay." Phó Mịch đưa ra đáp án của hắn: "Thứ tự rõ ràng, miêu tả tâm trạng của Tạ Chiêu vô cùng cặn kẽ thấu đáo, mặc dù phía trước có bị đau khổ vây quanh, nhưng cuối cùng lại đột nhiên sáng sáng rõ, nghe xong khiến người ta thích thú vô cùng." Tô Ly không ngờ Phó Mịch lại nghe ra được những gì mình muốn thể hiện, vội gật đầu: "Tôi thấy cho dù đau khổ cũng được, báo thù cũng được, hay là cuối cùng quy ẩn cũng được, đó đều là lựa chọn của Tạ Chiêu. Cũng chính vì lúc trải qua những thứ này, mà Tạ Chiêu mới nhận ra được ý nghĩa của cuộc sống, báo thù không phải là tất cả, cuộc đời của hắn vẫn còn rất dài." Phó Mịch thấy Tô Ly phân tích nhân vật Tạ Chiêu này vô cùng kỹ càng, nhìn là biết cậu đã làm bài tập rất chăm chỉ, nói cho vuông thì cậu đã quan sát mình rất nghiêm túc. Vốn muốn để nhóc liên hệ với mình nhiều hơn một chút, nên mới thử bảo cậu viết bài hát chủ đề cho mình để thăm dò thử, nhưng không ngờ nhóc này không chỉ chăm chỉ làm việc, mà còn làm tốt hơn cả tưởng tượng của mình nữa. Phó Mịch nhìn Tô Ly đang cười ngây thơ sán lạn trước mặt mình, trong lòng rung động khác thường, đúng là năng lực của đứa nhóc này bị đánh giá thấp rồi. "Chuyện này giao cho cậu, thì mới là lựa chọn tốt nhất." Tô Ly nghe xong câu này liền ngại ngùng. Thật ra cậu cũng chỉ là nghĩ gì viết đấy, viết xong thì thấy còn tốt hơn những gì mình nghĩ, nên mới dám đem cái này cho Phó Mịch nghe. Nhưng Phó Mịch thẳng thắn khen ngợi như vậy cũng khiến trong lòng Tô Ly vô cùng an tâm, cậu cảm thấy những ngày tháng cố gắng cũng không phải là công cốc! "Nếu anh cũng thấy được,.." Tô Ly nhìn bản nhạc, lại tiện tay điều chỉnh vài nốt: "Vậy phần sau tôi sẽ dựa vào càm giác này để viết nhé!" "Được, cứ làm theo ý cậu đi." Phó Mịch thấy Tô Ly vui vẻ, bản thân cũng rất vui, luôn cảm thấy mình biết về điểm tốt của nhóc nhiều hơn người khác một chút, giống như bí mật nhỏ của hai người lúc trước vậy, trong lòng xuất hiện một nỗi vui sướng âm thầm. "Dạo này cậu cũng đã làm việc rất chăm chỉ, có muốn quà gì không?" Tô Ly nào dám đòi Phó Mịch thứ gì, nghe xong liền lắc đầu: "Không cần đâu! Tôi nghe chị họ nói, bên xuất bản gửi hợp đồng cho công ty chúng tôi, dì dượng tôi nghe nói là ký hợp đồng sáng tác liền giật nảy cả mình, còn tưởng là có gì sai sót cơ hahahaha." Nhớ đến cảnh Trương Thụy Y chuyển lời lại cho mình, Tô Ly cũng thấy rất thú vị. "Thật ra lúc nhỏ tôi cũng biết đàn piano một chút." Tô Ly cười nói với Phó Mịch: "Nhưng sau đó tôi phát hiện là mình thích đóng phim hơn, nên chữ thầy lại trả cho thầy, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tiếc, nếu có thể kiên trì hơn thì tốt." "Vậy để tôi dạy cậu nhé?" Tô Ly ngạc nhiên nhìn về phía Phó Mịch: "Anh còn biết đàn piano nữa á?" Phó Mịch kiêu ngạo gật đầu, hắn cũng cảm ơn mẹ hắn - Ms Tống từ tận đáy lòng, lúc hai anh em hắn còn nhỏ đã ép bọn họ trở thành "Con nhà người ta", làm đủ mọi loại bài tập, tinh thông các loại tài nghệ. Không có ai sinh ra đã là người cực kỳ ưu tú. Phó Mịch có được phong độ và khí thế ngày hôm nay, không thể không kể đến sự giáo dục nghiêm khắc của cha mẹ hắn lúc nhỏ. "Có cần không? Thầy giáo nổi tiếng dạy kèm 1-1 đó nha?" Phó Mịch cố tình buông nhẹ giọng nói chậm lại, nghe như một loại mị lực vô cùng mê hoặc lòng người, như thể dù hắn nói gì, cũng đều muốn gật đầu đồng ý. Não Tô Ly gần như đã muốn gật đầu, nhưng cuối cũng vẫn lắc đầu. "Nếu vậy thì anh sẽ vất vả lắm." Theo lý trí thì Tô Ly rất mong là có thể học được thêm nhiều điều nữa từ Phó Mịch, dù sao thì cái mà Phó Mịch nói là "biết đánh dương cầm" không chỉ là mấy loại đơn giản như bài , chắc chắn là từ nhỏ đã được thầy giáo nổi tiếng dạy, hơn nữa còn là kiểu nhận được các giải thưởng từ lớn đến nhỏ nữa. Nhưng về mặt tình cảm Tô Ly không cho phép mình đòi hỏi nhiều hơn từ Phó Mịch. Phó Mịch đã giúp cậu nhiều lắm rồi. Từ đóng phim đến sáng tác, Phó Mịch như một người anh cả khinh nghiệm phong phú luôn luôn dắt tay cậu, đưa cậu đi, còn như thể sợ rằng cậu sẽ ngã vậy. Tô Ly cảm nhận rõ ràng thiện ý mà Phó Mịch dành cho mình. Có lẽ đã từ lâu đó không chỉ là lòng tốt nữa. Tô Ly vẫn chưa biết rõ tình cảm này rốt cuộc là gì, nhưng Tô Ly đã hiểu được toàn bộ cảm giác được tình cảm này ủ ấm. So với những việc Phó Mịch làm cho mình, những điều cậu làm vì hắn là quá ít. "Anh có muốn cái gì không?" Tô Ly nhìn Phó Mịch hỏi. Phó Mịch cười nhìn cậu: "Bé cũng muốn làm ông già Noel một lần hả?" Tô Ly nghiêm túc gật đầu: "Tôi có rất nhiều tiền tiêu vặt, có thể mua rất nhiều món quà đắt tiền đó!" Ý của cậu là, bảo Phó Mịch cứ nói đại đi, không cần sợ cậu không mua được. Phó Mịch nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nhóc, cười trêu cậu: "Nhưng món quà tôi muốn thật sự rất đắt đó." Tô Ly thấy hơi khó xử, mặc dù catse của cậu đều nằm trong thẻ cậu, nhưng thẻ lại không nằm trong tay cậu, cha mẹ sợ cậu sẽ học thói hư của những người vớ vẩn trong giới, nên đã nghiêm khắc khống chế tiền tiêu vặt của cậu. Chút tiền tiêu vặt lúc này, là vì sau khi vào đoàn phim không có chỗ để tiêu nên mới tiết kiệm được, lúc trước cậu thích một chiếc máy hát cổ nhưng cũng không đành mua đâu nha! Nhưng nếu mua quà cho Phó Mịch, thì có nhiều hơn nữa cũng đáng! "Không sao, nói đi, anh muốn mua gì?" Phó Mịch thu nụ cười lại, nghiêm túc nhìn đôi gò má ửng hồng và đôi mắt ngập đầy mong đợi của Tô Ly, có một câu nói cứ mãi quanh quẩn trong lòng hắn vô cùng sống động, hắn muốn phần qùa này, muốn từ rất lâu, muốn đến trái tim hắn cũng đau đớn. "Cậu..." "Tôi làm sao?" Nhìn ánh mắt đơn thuần của Tô Ly, đột nhiên Phó Mịch cảm thấy mình như sói xấu xa dụ dỗ thỏ trắng. Nhưng sói xấu xa ăn thịt thỏ trắng vốn là điều đương nhiên, chỉ khác là con thỏ hắn thích ăn hơn gầy, nên vẫn muốn nuôi béo lên chút nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]