"Là em." Việt Nam xoa thái dương, nhìn sang Việt Cộng bằng ánh mắt khiến đối phương không khỏi đổ mồ hôi.
"Anh nói cho Đông Lào biết em bị mất tích phải không?" Việt Nam đứng dậy, đi tới bên cạnh Việt Cộng.
"Do thằng Cam đấy, vì nó mà Đông Lào mới biết em mất tích. Sau đó nó hỏi nên anh mới,.." Việt Cộng chạy vội đi lấy chiếc ghế còn lành lặn mang ra cho anh và cậu ngồi, rồi cả hai tiếp tục nói chuyện.
"Bọn em lúc cần thiết sẽ có thể đổi cơ thể nhau, nhưng lần nào Đông Lào cũng hỏi ý kiến em trước." Việt Nam ngồi xuống, nhắm hai mắt, hít sâu rồi thở ra.
"Quả này ổng không nói không rằng đổi chỗ với em, nhất định là biết em xuyên không rồi."
Việt Nam chán nản nói, và giờ cậu phải chờ nửa tiếng để có thể tự ý đổi lại. Tên Đông Lào này, manh động quá.
Lỡ ổng và USSR đánh nhau thì sao?
Việt Nam rùng mình, đương nhiên ổng đánh không lại USSR. Nhưng lỡ ổng lôi hàng nóng ra chơi thì sao!?
Mẹ nó bên đó sẽ toang thật đó!
Việt Nam nghĩ đến chiếc điện thoại tồn biết bao hàng xịn lấy từ bên Nga lưu về nhưng chưa kịp cho vào kho vũ khí của đất nước. Sợ hãi Đông Lào lên cơn sử dụng đánh phá mấy nơi ở bên kia.
Thế chiến thứ hai sẽ biến chất thật đó!
"Bây giờ em về rồi cũng tốt, thằng Tàu Khựa nó dám mang quân sang đe dọa mình kìa." Việt Cộng ném điếu thuốc xuống đất, di di cho đến khi nó tắt ngấm. Vì Việt Nam không thích ngửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/countryhuman-vietnam-harem-xuyen-vao-sach-biet-lam-sao/1588030/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.