Trongphòng hội nghị rộng lớn, hai người đàn ông mặc áo blouse trắng đang tranh cãikịch liệt.
“Giáosư Trương Đồng Ân yêu quý của tôi, tôi trịnh trọng tuyên bố một lần nữa vớiông, từ trước đến giờ, tồi không hề yêu cầu ông tiến hành nghiên cứu khoa họcmột cách cá nhân. Cái chúng ta cần là tiền! Là tiền, ông hiểu không?”. Giọngngười đàn ông đeo chiếc kính gọng vàng gần như run lên vì giận dữ.
Giáo sưTrương Đồng Ân không kiềm chế được, nổi đoá: “Tiền? Lúc đầu, ông đâu có nói nhưvậy với tôi. Ông đã lừa gạt tôi bao nhiêu năm nay rồi. Cũng bằng ấy năm, tôi đãlàm trái lương tâm, giúp ông kiếm biết bao đồng tiền vấy máu, như vậy còn ítsao? Trước giờ, tôi chưa từng can thiệp vào mấy vụ làm ăn bẩn thỉu của ông. Ôngmuốn tôi làm cái gì, tôi đều đáp ứng hết. Nhưng lần này, tôi không có yêu cầunào khác, chỉ muốn giữ lại 074 thôi!”
Bứctường bằng kính sáng choang phản chiếu bóng dáng già nua của giáo sư TrươngĐồng Ân, mái tóc muối tiêu dưới ánh đèn điện càng trở nên chói mắt.
“Giữlại? Giữ lại 074 thì có thể kiếm tiền sao? Hắn ta chỉ làm cho chúng ta tốn kémtiền bạc nhiều hơn mà thôi. Hắn ta còn sống thêm ngày nào thì chúng ta sẽ chẳngkiếm được cái gì từ hắn. Chẳng kiếm được một đồng xu nào hết! Bây giờ, ông cònlàm bộ làm tịch, ra vẻ không quan tâm đến chuyện tiền nong. Ông có dám chắcrằng lúc đầu, ông không hề động chút lòng tham nào không? Không muốn có số tiềnbẩn thỉu đó để thực hiện các thí nghiệm của ông sao? Bây giờ, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/copy-moi-tinh-dau/135435/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.