Trên đường cái dòng xe cộ thưa thớt, đèn trong các khu hàng hóa đều sáng lên. Vương Dũng nhanh như điện dẫn họ đến một bệnh viện thành phố, bác sĩ ngoại khoa khẩn cấp vừa nhìn thấy vết thương, không chớp mắt mở vắc xin chó dại. Trần Duyên sắp xếp cho Tần Cửu đến chiếm chỗ trước cửa phòng truyền dịch còn mình đi nộp phí lấy thuốc giúp hắn.
Cô ở cửa sổ trực ban hỏi Trần Duyên muốn hàng nội địa hay nhập khẩu.
“Trước kia chưa tiêm bao giờ đúng không? Nhập khẩu đương nhiên đắt hơn!” Cô nói.
Màn xanh do màn hình điện tử chiếu lên bị một lớp thủy tinh làm mờ đi, hơi mỏng chiếu vào trong mắt Trần Duyên.
Đắt chắc chắn có lý lẽ của đắt, cậu ước lượng trong túi, cắn răng chọn nhập khẩu. Ngón tay của cô đặt trên bàn phím gõ mấy lần, thu của cậu một nghìn bảy trăm.
Tiêm vắc xin chó dại phải tiêm tổng cộng năm mũi, mỗi mũi tiêm hơn hai trăm tệ, Trần Duyên móc ra một đống tờ hai mươi năm mươi, đếm một nghìn bảy nhét vào trong lỗ hổng bên dưới cửa sổ.
Ánh sáng của đèn sợi đốt chiếu thẳng xuống, chiếu lên người quá thê thảm. Trần Duyên vân vê số tiền mặt còn lại, đi qua hành lang đến cửa sổ thuốc tây đối diện để lấy thuốc.
Lại hết tiền rồi, Trần Duyên nhìn một hộp thuốc nho nhỏ trên tay cười khổ.
Dobermann, gọi là Dobermann nhỉ? Cậu thật sự không ngờ nửa năm tích góp của họ sẽ bại bởi mấy giọt nước bọt của con chó này.
Tần Cửu thấy Trần Duyên quay lại bèn hỏi cậu sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-ty-doi-no-hieu-vo-yeu/1800471/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.