Mí mắt Trần Duyên giật một cái, giả vờ bình tĩnh nói: “Dạ? Con và người bạn này quan hệ rất tốt.”
“Bà thấy quan hệ của các con không phải rất tốt, mà là quá tốt, tốt quá mức rồi.”
Trần Duyên: “…”
“Ha ha ha ha ha bà ngoại, bà nhìn ra rồi.”
“Thế này còn không nhìn ra vậy hơn nửa đời người của bà xem như sống vô dụng rồi, năm ngoái bà đã nhìn ra! Bà già, nhưng tư tưởng không mục nát như vậy, trong thôn bà đã phổ cập khoa học rồi!”
“Vậy… bà ngoại, bà cảm thấy anh ấy thế nào?”
Bà ngoại dưới cầu lặng lẽ quay đầu, nhìn Tần Cửu từ trong khe cửa, nói: “Hơn dữ tợn.”
Trần Duyên cười nói là Tần Cửu chỉ nhìn dữ tợn ở bề ngoài, thật ra hắn rất dịu dàng, bà ngoại tỏ ý không nhìn ra. Bà nói chuyện với Tần Cửu được vài câu, nhưng chỉ nhìn người này bà vẫn không yên lòng.
“Sau này con dự định ở cùng nó à?” Bà ngoại nói, “Duyên Duyên bà nói với con này, chọn người yêu không thể chọn người chỉ biết dỗ dành, điều kiện của con không kém, tìm người yêu phải xem nhân phẩm gia đình người đó, có thể làm việc hay không cũng rất quan trọng…”
“Đúng.” Trần Duyên lau tay, “Con đã nhìn hết rồi.”
“Thế nào? Không được đánh bạc, con người hơi dính vào cờ bạc ma túy là hỏng rồi…”
“Ôi trời không đánh bạc không đánh bạc.”
“Hút thuốc không?”
Trần Duyên dừng một lát, nói không hút.
Thật ra đêm qua cậu còn hút với Tần Cửu anh một điếu em một điếu hút hết nửa bao, tiêu dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-ty-doi-no-hieu-vo-yeu/1800472/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.