Cuộc sống dù sao cũng phải có một mục tiêu, giải quyết xong vấn đề thuê phòng, Tần Cửu hỏi Trần Duyên kế tiếp có nguyện vọng gì. Trần Duyên nói đương nhiên tiếp tục gom tiền mở công ty.
Đây là một khoản tiền không nhỏ, Tần Cửu lắc đầu, nói ý của hắn là tiền lẻ tích góp được lúc bình thường.
Trần Duyên chậm rãi suy nghĩ, cậu không muốn gì cả.
“Em không muốn gì hết á.” Cậu nói.
“Muốn cái gì nhất?” Tần Cửu cọ mũi cậu, “Mua một cây đàn piano cho cục cưng được không?”
“Đàn khúc ca tình yêu hả? Được.” Trần Duyên ngẫm nghĩ, “Nhưng đàn piano thành phẩm rất đắt, chí ít cũng phải bảy, tám nghìn, chúng ta có thể thuê.”
Lúc trước cậu nhìn thấy quảng cáo ở cửa cư xá, là một tổ chức dạy những người bạn lớn chơi piano. Tờ rơi đã nói tạo ra mô hình báo lẻ đàn piano mới, nếu thuê đủ lâu, chiếc đàn kia sẽ thuộc về bạn.
“Lựa chọn sáng suốt, vĩnh hằng làm bạn.”
Bên trên viết như vậy.
Giá tiền chuộc của đàn piano không cao, một năm chỉ mất hai nghìn, Trần Duyên cảm thấy vẫn có không gian trả giá.
Tần Cửu tìm ống tiết kiệm ra, lau sạch sẽ bên trong bên ngoài, dán giấy dán nốt nhạc nhỏ, dựa theo tốc độ kiếm tiền của họ, tích góp đến năm sau đã đủ thuê một cây đàn piano chất lượng tốt. Trần Duyên nhấn máy tính, ngày tháng đón đàn piano có lẽ là mùng tám tháng giêng, một ngày trước sinh nhật của cậu.
A, chuyện tốt gần đây liên tục xảy ra giống như quân bài domino. Tần Cửu không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-ty-doi-no-hieu-vo-yeu/1800470/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.