Cơ hồ ngay khi vừa nghe thấy giọng nói này, thần kinh Thẩm Tri Ly giãn ra.
Cho dù người này lời nói không đáng tin, việc làm không đáng tin,hành vi cử chỉ không đáng tin, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ có thểlừa bạn không cần thương lượng, nhưng…
Vào lúc này nhìn thấy hắn quả thật không gì tốt bằng.
Thật vậy… Thẩm Tri Ly giữ lấy cổ, khẽ giọng lẩm nhẩm… tốt quá rồi.
Nàng chưa bao giờ cảm kích cái kiểu bám dai như đỉa của Tô Trầm Triệt như lúc này.
Vua Nam Cương mắt tóe lửa giận: “Ngươi là ai?”.
Nam tử vận áo trắng một tay đẩy cửa ra, nhờ ánh sáng trắng lóa mắtphía sau lưng, cả thân người hắn như tỏa hào quang ung dung bước tới từmột phía của đại điện, tựa muốn hàn gắn lại thế giới bị chia làm hai,mang ánh sáng chói lọi cuốn sạch bóng đêm u tối. Tất cả u tối, ẩm ướt,dơ bẩn, ô uế trong khoảnh khắc này đều không còn chỗ dung thân.
Không khí ngột ngạt, bi thảm, thê lương trong giây phút này cũng tan biến, hệt như chưa từng xuất hiện.
Từng bước từng bước.
Hắn bước tới.
Ngược ánh sáng, giọt mồ hơi nơi chân tóc lăn xuống, đường nét trênkhuôn mặt được phác họa rất rõ ràng nhưng lại không nhìn rõ, chỉ thấykhóe môi nhếch lên thành hình vòng cung.
Tiếng bước chân đột ngột ngưng bặt.
Cúi người quỳ một chân xuống, tà áo trắng như tuyết quét đất, hắn nhẹ nhàng nâng cằm nữ nhân đang ngồi dưới đất lên, cẩn thận vuốt ve vết hằn đỏ trên cổ nàng, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Tri Ly, xin lỗi, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-vo-si/21098/quyen-3-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.