Mấy canh giờ sau.
Thẩm Tri Ly vừa uống canh gừng tỳ nữ bưng tới vừa tinh thần bất định xen lẫn phòng bị đưa mắt nhìn tứ phía.
Uống hết canh gừng, tay chân Thẩm Tri Ly ấm trở lại, khẽ giọng nói: “Cảm tạ, xin hỏi đây là…”.
Tỳ nữ nhìn nàng cười khách sáo, đón lấy chiếc bát không, nhưng không trả lời.
Một giọng nói ấm áp dễ nghe bỗng vang lên.
“Cô nương, cô tỉnh lại rồi à?”
Thẩm Tri Ly âm thầm nghĩ, canh uống hết rồi, chẳng lẽ nàng vẫn còn ngủ mê sao?
Ngước mắt nhìn lên thì thấy một chiếc áo choàng trắng dài quét đấtđập vào mắt, chiếc áo choàng đó vô cùng diêm dúa rực rỡ, chiếu sáng lấplánh, rõ ràng là rất có giá trị, thắt lưng người đó thắt một chiếc đaibằng lụa đính vài chiếc lục lạc lưu ly, đung đưa theo gió, vang lêntiếng lanh lảnh.
Nhìn lên trên nữa, đôi mắt nhỏ dài, làn môi mỏng, chiếc cằm nhọn và gương mặt ma mị.
Thẩm Tri Ly cực kỳ kinh ngạc: “…Sư, sư huynh?”.
Nam tử hình như có chút không hiểu: “Cô nương… Ta không có sư muội nào hết, cô có phải nhận lầm người rồi không?”.
Giọng điệu này, khẩu khí này…
Thẩm Tri Ly bỗng chốc tỉnh ra: “Xin lỗi, là tôi nhận lầm người”.
Với lại dù trên mặt hắn có vết sẹo y hệt Hoa Cửu Dạ thì có đánh chếtHoa Cửu Dạ cũng không thể dùng khẩu khí này để nói với nàng.
Nhưng… nhìn khuôn mặt tuy ngũ quan giống như đúc nhưng rõ ràng dịudàng hơn rất nhiều, Thẩm Tri Ly âm thầm rơi lệ, sao lại có cảm giác losợ vì được sủng ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-vo-si/21097/quyen-3-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.