Không để cho Thẩm Tri Ly kịp nghĩ nhiều, bọn chúng đã giải nàng ra khỏi địa lao.
Ánh mặt trời bên ngoài khiến Thẩm Tri Ly có chút không thích ứng kịp, tay bị trói bởi xích sắt, nàng đành nhắm mắt đi theo sau bọn vận áochoàng đen.
Cung điện rộng lớn vô cùng, bốn bề vắng lặng, hiện rõ vẻ lạnh lẽo cô tịch, đi rất lâu mới dừng lại.
Lúc dừng lại, Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy hai chữ “Hình điện” được đúc bằng sắt mạ bạc.
Lòng bất chợt chùng xuống.
Bọn vận áo choàng đen đứng im, Thẩm Tri Ly cũng đành đứng bên ngoài điện theo.
Trong điện thi thoảng vọng ra tiếng kêu thảm thiết, thê lương vô cùng, cả cung điện tỏa ra một thứ mùi âm u lạnh lẽo.
Trực giác của đại phu khiến Thẩm Tri Ly lờ mờ cảm thấy một luồng khílạnh, hình như cung điện này ẩn chứ một nỗi oán hờn sâu sắc.
Nàng nhắm mắt lại, lờ đi những tiếng kêu kia.
Không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy…
Cửa bỗng bật mở.
Từ vị trí của Thẩm Tri Ly có thể nhìn thấy một người xương cốt gãynát nằm bẹp trên nền đất, đau đớn đến mức mặt mày co giật, gân xanh hằntrên trán, không ngừng dùng tay đánh vào đầu mình, hận không thể chếtngay lập tức.
Nhìn rõ mặt, không phải là Hoa Cửu Dạ.
Còn may…
Gã vận áo choàng đen từ trong bước ra nhìn Thẩm Tri Ly một cái, lạnh lùng nói: “Dẫn ả vào”.
Đi ngang qua vô số gương mặt đang phải chịu nhục hình, Thẩm Tri Lyvừa thót tim vui mừng, vì họ không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-vo-si/21096/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.