Cuối cùng cũng ngủ lại tại quán trọ đó.
Thật ra là bởi vì trời tối rồi, cũng tìm không ra nơi khác, chu vi mười dặm chỉ có một “hắc điếm” này thôi…
Chưởng quỹ cúi đầu khom lưng dẫn họ vào căn phòng tốt nhất.
Đúng vậy, lại chỉ có một phòng…
Ánh trăng sáng vằng vặc.
Thẩm Tri Ly trải sẵn chăn, đắn đo một lát, quay đầu nói với Tô Trầm Triệt đang ôm chăn ngồi trên giường đối diện: “Tô công tử…”.
Tô Trầm Triệt nheo mắt cười: “Tri Ly, gọi ta là Trầm Triệt được rồi,dĩ nhiên nếu thích nàng gọi Triệt không cũng được, ta không có ý kiến”.
Thẩm Tri Ly: “…”
Quấn chăn lên người, Tô Trầm Triệt nghiêm túc nói: “Tri Ly, tuy đãvào xuân rồi nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, có cần ta ủ ấm giường trướckhông?”.
Thẩm Tri Ly bóp trán: “… Không cần”.
Không đợi Tô Trầm Triệt nói thêm, Thẩm Tri Ly ngoắc ngoắc tay gọi hắn: “Thế này đi, lại đây, chúng ta nói chuyện nghiêm túc”.
Tô Trầm Triệt vui vẻ chạy bổ sang ngồi ngay ngắn.
Thẩm Tri Ly cũng ngồi xuống, ngón tay gõ xuống bàn: “Rốt cuộc làngươi đang nghĩ gì vậy hả? Ngươi không phải là đã hồi phục trí nhớ rồisao, sao còn lì lợm bám theo ta không chịu đi?”.
Tô Trầm Triệt trả lời không chút bối rối: “Vì ta thích nàng mà”.
Thẩm Tri Ly ngớ ra, liền sau đó cười khổ sở nói: “Tô Trầm Triệt, cứcho là ta muốn tin ngươi lần nữa, cũng thật sự không thể chấp nhận đượccái gọi là tiếng sét ái tình rồi tình cảm trở nên sâu đậm gì gì đó…Ngươi rốt cuộc là muốn gì ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-vo-si/21093/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.