“Ngươi có thể đừng đi theo ta nữa được không hả?”
Thẩm Tri Ly bóp trán, ngoái lại, “Ngươi tưởng che tàu lá chuối là takhông nhìn thấy ngươi chắc, với lại thời tiết này, ngươi tìm đâu ra được tấm lá chuối vậy…”.
Tô Trầm Triệt thò một con mắt ra từ trong tàu lá chuối, nheo nheo cười, nụ cười ấm áp hệt như ánh mặt trời mùa đông.
Hắn hơi nhếch miệng nói: “Tri Ly, tha thứ cho ta được không?”.
“Được, ta tha thứ cho ngươi”, Thẩm Tri Ly mỉm cười thân thiện, “Vậy ngươi có thể cuốn xéo đi được chưa?”.
Tô Trầm Triệt: “… Tri Ly, con gái nói bậy không tốt đâu”.
Thẩm Tri Ly day day ấn đường: “Vậy ta nói đàng hoàng với ngươi nhé.Mỗi người có con đường riêng của mình, Thập Nhị Dạ công tử, chúng ta vốn dĩ không cùng đường. Người nhà ngươi chắc hẳn giờ này cũng đang tìmngươi khắp nơi, ngươi còn phải đi giúp đỡ võ lâm chính nghĩa, tạo rathời đại huy hoàng mới cho võ lâm, luôn tiện giải quyết vấn đề hồng nhan tri kỷ khó dứt của ngươi. Bây giờ ngươi có thể đi làm việc đại sự củangươi rồi, đừng đi theo một nhân vật nhỏ bé như ta nữa được không?”.
Tô Trầm Triệt há miệng.
Thẩm Tri Ly tiếp luôn: “Ngươi đã nhớ ra rồi, nên biết chúng ta không quen nhau! Mà có quen cũng chẳng ích gì!”.
Quay đầu lại đi chưa được một bước, đã nghe thấy giọng điệu tộinghiệp của Tô Trầm Triệt: “Tri Ly, không quen bây giờ cũng có thể bắtđầu quen mà, nàng muốn biết gì ta đều có thể nói cho nàng biết…”.
Thẩm Tri Ly tiếp tục đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-vo-si/21092/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.