Cứ cho là không có Tô Trầm Triệt đi, thì cũng phải tiếp tục sống bình thường, xe ngựa cũng tiếp tục hành trình của nó.
Tô Trầm Triệt đối với nàng mà nói, chẳng qua chỉ là khách qua đường, Thẩm Tri Ly lặng lẽ nghĩ.
Nhưng… không có ai vô sỉ, xỏ lá, nhõng nhẽo, thích làm trò thừa nướcđục thả câu lợi dụng nàng, nàng lặng lẽ nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ ráchnát, cảm thấy có chút cô đơn, mới có vài ngày thôi mà.
Nhất định là do thói quen.
Ừ ừ!
Thay đổi là được thôi mà.
Nhưng không nghĩ đến Tô Trầm Triệt, nàng hình như chẳng có chuyện gìđể nghĩ, kẻ trông chừng nàng căn bản là không biết chút tiếng Hán nào,ông nói gà bà nói vịt không tài nào hiểu được, lại canh giữ nghiêm ngặt, không cho nàng nói chuyện với người khác dù chỉ nửa câu, không cho nàng chạm vào bất cứ thứ gì, làm cho nàng đến sách y thuật cũng không đượcđọc, cả ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn.
Không nghĩ đến Tô Trầm Triệt, chẳng lẽ lại đi nghĩ đến Hoa Cửu Dạ, mà không, hay là nghĩ đến sư phụ nhỉ?
Thẩm Tri Ly nghĩ tới nghĩ lui, ngồi trên xe ngựa lặng lẽ hồi tưởng,mấy chuyện vớ vẩn đó nhớ chưa đến nửa ngày là hết, lần đầu tiên nàng bắt đầu cảm thấy hổ thẹn về giao lưu hạn hẹp của mình.
Cuối cùng, trong lúc Thẩm Tri Ly chán chường đến độ ngồi đếm ngón tay thì Nam Cương đã ở ngay trước mặt.
Tuy là bị bức ép, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tri Ly đi xađến như vậy, chỉ tiếc là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-vo-si/21094/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.