Đỗ Nhược vốn khôngthích uống rượu, nhưng trong lòng chàng bây giờ có quá nhiều điều phiềnmuộn, níu chặt lấy trái tim khiến chàng thấy khó thở nên mới tìm rượugiải sầu.
Nhưng càng uống lại càng thấy khó chịu, trong lòng buồn bực, nhức nhối khó mà diễn tả thành lời.
Đúng, hắn đang lo lắng, lo lắng cho một phạm nhân.
Lần này hắn rời khỏi Dương Minh không phải vì lùng bắt phạm nhân, chỉ làtiện đường, mà phạm nhân...... Đáng lẽ hắn chỉ cần nói là phạm nhân hiện đang bị Vô Mặc Sơn trang giam giữ, cho nên không cần nữa truy xéttiếp nữa.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, hắn lại không kìm lòng được nghĩ đến một đêm kia, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ cùng xúc cảm mềmmại trên môi.
Cứ nghĩ đến đây, hắn lại không đành lòng nhìn thấy nàng chết.
...... Không đành lòng.
Đi vòng qua hậu viện sau quán rượu, xa xa nhìn thấy một cô gái cúi đầu antĩnh ngồi một chỗ, tóc đen được vấn lên bởi một cây trâm Tử Ngọc, vừadịu dàng lại vừa xinh đẹp.
Đỗ Nhược liếc mắt nhìn, bỗng chàng nhớ tới Lâm Trì, sau đó lại lắc đầu cười khổ...... Nàng ấy làm sao có thể ở đây lúc này, hơn nữa chỉ cần nhìn nàng kia không mặc nam trang cũng biết là không thể nào. Hắn đặt tay lên trán tự hỏi, ta đây làm sao vậy, gặp cô nương nào cũng đều nhớ tới nàng.
Chàng bước tới bên cạnh giếng, ấn vào cơ quan, một dòng nước nhỏ chảy xuống qua ống trúc.
Đỗ Nhược dùng tay hứng nước, hất lên mặt. Từng đợt nước lạnh chạm vào mặt, thông tận óc, cơn lạnh khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-khuynh-thanh/1822380/quyen-1-chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.