Lâm Trì tự thấy nàng không cần phải giải thích với hắn bất kỳ điều gì.
Nàng muốn đi thì đi, giữa nàng và hắn vốn chẳng có lí do gì đáng để nàng nhất định phải lưu lại.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ này của Mạch Khinh Trần, Lâm Trì bất giác cảm thấy không biết nói những lời này thế nào để hắn hiểu.
Đang lúc không khí rơi vào trầm mặc, Đỗ Nhược chậm rãi bước ra, đứng ở bêncạnh Lâm Trì, cúi đầu hướng Mạch Khinh Trần nói: “Điện hạ, Lâm Trì hiệnlà phạm nhân dưới trướng thần, hi vọng Điện hạ có thể tránh đường để tychức áp giải nàng trở về Dương Minh, hơn nữa......”
“Vết thương trên tay nàng cũng cần đại phu giúp băng bó lại.” Chàng liếc mắt nhìn vết thương trên bàn tay Lâm Trì vẫn không ngừng chảy máu, tronglòng chợt lóe lên cảm giác mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không hiểu rồi lại biến mất vô tung như chưa từng xuất hiện.
Lâm Trì không phải là kẻ ngu ngốc, tất nhiên hiểu ngụ ý trong lời nói của Đỗ Nhược.
Nàng vượt ngục bị bắt trở về chắc chắn sẽ không có quả ngon ăn, bất giácnàng dịch lại gần Đỗ Nhược một bước, thanh âm nhỏ chỉ đủ cho hai ngườinghe rõ:
”Ta không muốn trở về cùng ngươi.”
Mạch Khinh Trần nhướn mày, không thèm nhìn Đỗ Nhược lấy một cái, đi thẳng tới kéo Lâm Trì vào lòng.
Động tác này của hắn thật thuần thục như đã làm qua cả nghìn lần, tự nhiên như mây bay nước chảy.
Lâm Trì giãy giụa, cố gắng thoát khỏi vòng ôm bá đạo của hắn.
Rắc rắc.
Chỉ cần dùng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-khuynh-thanh/1822383/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.