Chương trước
Chương sau
Nghiêm lão phu nhân kéo tay Nghiêm Tiêu Nghi quan sát tỉ mỉ. Nhìn thấy sắc mặt Nghiêm Tiêu Nghi hồng nhuận, tinh thần cũng không tệ, nỗi lòng vẫn luôn lo lắng thoáng chốc yên ổn.
"Hôm nay nhìn thấy con, ta cũng có thể yên tâm chút ít. Đợi ngày sau gặp lại phụ mẫu con, ta cũng có thể an ủi bọn chúng một chút." Lão phu nhân giọng mang nghẹn ngào cùng bắt đắc dĩ.
Ôn thị ở bên cạnh tiến lên phía trước nói: "Lão phu nhân phúc cao thọ cao, hôm nay chính là ngày Nghi nhi về thăm bên ngoại, ngài khóc như vậy lại làm cho Nghi nhi cũng khổ sở."
Lão phu nhân lau nước mắt, gật đầu nói phải: "Đúng vậy! Không nói những chuyện này, không nói những chuyện này." Lão phu nhân nói, liền nhìn về Khương Kỳ.
Khương Kỳ vịn lan can, đứng lên khỏi tứ luân xa, dáng vẻ lung lay sắp đổ, có chút đứng không vững. Nghiêm Tiêu Nghi đang muốn tiến lên, cũng may Lâm ma ma ở bên nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ Khương Kỳ. Khương Kỳ được Lâm má má nâng đỡ, chắp tay hướng lão phu nhân thi lễ.
"Tôn tế* gặp qua tổ mẫu." Khương Kỳ mặc dù hình dáng gầy gò, nhưng cử chỉ giơ tay nhấc chân vẫn lộ ra khí chất cao quý vốn có.
*Tôn tế: cháu rễ
Thân thể của Khương Kỳ đại khái bọn họ cũng biết, cho dù là Nghiêm Tiêu Nghi cũng chưa từng nghĩ đến hắn sẽ liều mạng chịu đựng khó chịu, đứng dậy hành lễ với lão phu nhân. Phu thê Nghiêm Bồi Luân thấy thế, tâm tình bình tĩnh trước đó lập tức bị đập vỡ nát. Vốn cho là Khương Kỳ mang theo phủ binh là bởi vì chuyện đổi hôn, muốn biểu thị bất mãn với Nghiêm gia. Nhưng Khương Kỳ lúc này làm hành động như vậy, bọn họ lập tức rõ ràng, những phủ binh kia đâu phải muốn nhằm vào Nghiêm gia, rõ ràng chính là nhằm vào một phòng Nghiêm Bồi Luân ông ta, đối đãi với lão phu nhân ngược lại là một thái độ khác.
Lão phu nhân thấy Khương Kỳ cố ý đứng dậy hành lễ với bà, giật mình, đồng thời trong lòng lại càng thêm yên ổn. Bà cười mặt mũi nhăn nheo, đưa tay nói ra: "Thế tử miễn lễ, mau ngồi xuống nói chuyện."
Từ khi Thế tử vào cửa, con mắt chưa từng rời khỏi người Nghi nhi, bây giờ thái độ với bà như vậy, xem ra Thế tử này coi trọng Nghi nhi. Lão phu nhân không sợ Khương Kỳ là đang ra vẻ chỉ có bề ngoài, chỉ bằng lấy dáng vẻ khẩn trương với Nghi nhi vừa rồi, bà cũng có thể xác định.
Đợi Khương Kỳ được đỡ ngồi xuống thì thấy Nghiêm Tiêu Nghi cảm kích nhìn mình, một chút khó chịu trên người đã bị Khương Kỳ ném ra sau ót. Hắn hướng Nghiêm Tiêu Nghi nháy mắt mấy cái, rõ ràng là bộ dạng "ta làm rất tốt phải khích lệ ta đó".
Nghiêm Tiêu Nghi thấy thế, lập tức dời mắt, giả bộ không để ý tới.
"Tổ mẫu, trước khi đến Trưởng Công Chúa biết hai ngày nữa người muốn về Kiến Châu, nên cố ý dặn dò, mang cho người chút thuốc bổ cùng một chút dược liệu đất Nam không có, còn có một số loại vải dệt mới ra năm nay, chất vải rất thích hợp với người." Nghiêm Tiêu Nghi nói chuyện cùng lúc đó Tiêm Nhu đứng ở một bên khẽ khom người, ra ngoài gọi bà tử đang ở ngoài cửa chờ đem lễ vật đã chuẩn bị xong mang vào.
Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi không để ý tới hắn, mím mím môi, có chút thất vọng. Nhưng lập tức lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, sáp tới, lấy công hiệu của những dược liệu trân quý kia làm đề tài nói với lão phu nhân.
Mặc dù không có vàng bạc châu báu, đồ vật quý giá gì, nhưng đồ tặng cũng đều dùng được. Hơn nữa ai cũng nói những dược liệu kia vốn là vô cùng trân quý, có thể để cho Trưởng Công Chúa coi trọng tới mức đưa tới vải vóc mà sợ chỉ có quý nhân trong cung mới có thể sử dụng được.
"Thay ta cảm ơn Trưởng Công Chúa." Nụ cười trên mặt Lão phu nhân càng sâu. Có thể để cho Trưởng Công Chúa tự mình dặn dò cũng như sắp xếp cũng đủ thấy được Trưởng Công Chúa hài lòng Nghi nhi.
Những dược liệu kia Ôn thị không thèm để ý, nhưng nhìn đến những vải vóc đều là trong cung kia, lập tức có chút đỏ mắt. Nhưng lại nhìn màu sắc, quả thực hơi ảm đạm. Ôn thị âm thầm đáng tiếc, liền không nhìn nữa.
Nghiêm Tiêu Nguyệt một mực lặng lẽ quan sát Khương Kỳ nhìn thấy giữa bọn họ im lặng trao đổi ánh mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhắn tinh xảo hiện lên một tia không cam lòng. Đã từng vì chuyện phụ thân mình không có tước vị, khiến cho mình lần nào cũng bị xem nhẹ , bất kỳ cái gì đồ tốt đều đưa cho Đông viện trước, mà đến nơi ở của mình cũng là của Nghiêm Tiêu Nghi. Đợi đến khi Nghiêm Tiêu Nghi không còn là đích tiểu thư Hầu phủ, Nghiêm Tiêu Nguyệt mặc dù không giống mẫu thân của nàng ta gây sự với Nghiêm Tiêu Nghi khắp nơi, nhưng trong lòng lại đắc ý. Mà nàng ta không đi tìm Nghiêm Tiêu Nghi thị uy, chẳng qua bởi vì chướng mắt nàng thôi. Dưới cái nhìn của nàng ta, Nghiêm Tiêu Nghi ngoại trừ thân phận ra, không còn chỗ nào sánh bằng mình.
Nhưng mà, nàng ta không nghĩ tới, vận mệnh của Nghiêm Tiêu Nghi sẽ tốt như vậy. Ban đầu cho rằng nàng không có ai dựa vào, ai nghĩ Dương gia lại còn một người. Rõ ràng là xung hỉ làm quả phụ, nhưng Khương Kỳ kia lại tỉnh ngay trong ngày hôm đó. Khương Kỳ vốn ngưỡng mộ mình bây giờ từ lúc bước vào cửa không thèm liếc nhìn nàng ta dù chỉ một cái.
Lấy lòng? Tên Khương Kỳ có tiếng xấu kia vậy mà lại lấy lòng Nghiêm Tiêu Nghi? Không đúng, đây vốn thuộc về nàng ta mới phải! Nghiêm Tiêu Nguyệt không cam tâm. Cho dù Khương Kỳ là người nàng ta đã từng vứt bỏ, Nghiêm Tiêu Nguyệt cũng không cam tâm khi Khương Kỳ chuyển ánh mắt lên người khác, huống chi người kia là Nghiêm Tiêu Nghi, người mà nàng ta vẫn luôn xem thường.
Nghiêm Bồi Luân và Ôn thị chờ đợi, thấy Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ thật không có ý định hướng bọn hắn hành lễ, nụ cười vốn đã gượng ép, dần dần trở nên hơi cứng lại.
Ôn thị không muốn thấy Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ sóng mắt lưu chuyển, liền kéo Nghiêm Tiêu Nguyệt đi đến trước mặt hai người bọn họ: "Nguyệt nhi, còn không bái kiến tỷ tỷ và tỷ phu."
Cho dù là trong thời gian ngắn bị Nghiêm Tiêu Nghi mê hoặc, bây giờ Nguyệt Nhi của bọn họ đang ở trước mặt hắn, đối lập rõ ràng. Bà ta cũng không tin Khương Kỳ thật sự nhìn trúng Nghiêm Tiêu Nghi.
"Nguyệt nhi gặp qua tỷ tỷ. . . Tỷ phu." Nghiêm Tiêu Nguyệt thuận theo uyển chuyển cúi đầu, giọng nói trong trẻo mềm mại, cho dù là nữ tử, nghe thấy đều cảm thấy trong lòng giống như bị cái gì đó khẽ cào một cái. Mà nàng ta lại dường như vô tình dừng lại, ở trong mắt người có tâm lại là một loại hàm ý khác.
Sắc mặt Lão phu nhân cứng đờ, ngước mắt nhìn Ôn thị hơi có chút đắc ý. Thân là người mẹ, lại dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này. Trước kia bà còn không thấy, bây giờ xem ra, Nguyệt nhi này sợ là đã sớm bị nhị phòng dạy dỗ sai lệch rồi.
Sắc mặt Nghiêm Tiêu Nghi cũng có chút không tốt, nhưng nhìn Khương Kỳ con mắt cũng không thèm nhìn người ta một cái, ngược lại tiếp tục nói chuyện với lão phu nhân, khóe môi Nghiêm Tiêu Nghi bất giác cong lên.
"Không cần đa lễ." Nàng đợi chốc lát, mới lên trước đỡ Nghiêm Tiêu Nguyệt dậy. Thời gian mặc dù không dài nhưng đối với Nghiêm Tiêu Nguyệt đang hành lễ mà nói, lại rõ ràng nhận ra Nghiêm Tiêu Nghi cố ý làm khó dễ nàng ta.
"Biết ngươi ngày bình thường thích thanh nhã, những vật vàng bạc kia sợ là ngươi cũng sẽ không thích. Đây là một bộ văn phòng tứ bảo Nhiễm Mặc Hiên, cũng coi là một chút tâm ý của tỷ tỷ." Đồ vật Nhiễm Mặc Hiên mặc dù không rẻ nhưng cũng không tính là mười phần quý giá.
Trên mặt Nghiêm Tiêu Nguyệt vui vẻ nhận đồ vật nói cảm ơn. Nghiêm Tiêu Nguyệt không giống kẻ có đầu cơ như Ôn thị, đương nhiên sẽ không để ý giá cả đồ vật. Mà làm nàng ta khó chịu đó là, nàng ta làm đủ loại điệu bộ, nhưng Khương Kỳ vẫn không chú ý nàng ta.
"Nhị thúc, còn lại đều là đưa cho ngài cùng Nhị thẩm. Mong rằng Nhị thúc Nhị thẩm chớ có ghét bỏ." Nghiêm Tiêu Nghi ngữ khí thân mật, tựa như tình cảm giữa thúc cháu bọn họ rất thân thiết.
Lúc này, Khương Kỳ xen vào nói: "Bản thế tử bồi phu nhân đến thăm, lại làm phiền Kiến An hầu, thực sự có chút áy náy." Lời này của Khương Kỳ hoàn toàn gạt Nghiêm Bồi Luân Nghiêm khỏi cái danh thân nhân của Tiêu Nghi.
Nghiêm Bồi Luân chắp tay, xấu hổ đến cực điểm, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Ôn thị nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám ồn ào trước mặt Khương Kỳ. Nghiêm Tiêu Nguyệt thì đắm chìm trong sự không cam lòng của mình, về phần Nghiêm Tiêu Nghi có nhận bọn họ hay không, đối với Nghiêm Tiêu Nguyệt mà nói căn bản là không thèm để ý.
Cuối cùng chính Nghiêm Bồi Luân không tiếp tục chờ được nữa, lấy cớ có việc rời đi. Ôn thị và Nghiêm Tiêu Nguyệt thì không thể, chỉ có thể ngồi ở một bên nghe Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ nói chuyện cùng lão phu nhân.
Không biết qua bao lâu, Lâm ma ma ở bên cạnh tiến lên trước thấp giọng nói với Nghiêm Tiêu Nghi: "Phu nhân, thời gian không còn sớm."
Nghiêm Tiêu Nghi sững sờ, sau đó vẻ mặt áy náy nói với lão phu nhân: "Tổ mẫu, lát nữa tôn nữ muốn cùng thế tử đi chùa Khánh Quang bái tế phụ thân và mẫu thân, thế tử nói muốn tự tay thắp đèn trường minh cho họ. Cho nên. . ."
Nghiêm Tiêu Nghi không nói nên lời cáo từ, hai ngày nữa lão nhân gia sẽ về Kiến Châu, nếu muốn gặp cũng không biết là khi nào.
Lão phu nhân lại vỗ vỗ tay của nàng, an ủi: "Tổ mẫu có thể trước lúc rời đi nhìn thấy Nghi nhi, cũng an tâm rồi. Chắc hẳn cha mẹ của con cũng nóng lòng muốn nhìn con rể này đó! Đi đi!"
Lão phu nhân biết, nếu không phải nơi này còn có bà, chỉ sợ hôm nay đại tôn nữ căn bản không muốn trở về. Ninh Quốc Công phủ phô trương cùng thái độ của Khương Kỳ, rất rõ ràng là làm cho nhà lão nhị xem. Nếu như Nghi nhi ở lại Nghiêm gia dùng cơm, mục đích của Ninh Quốc Công phủ cũng sẽ giảm đi. Mặc dù Nghiêm Bồi Luân cũng là con của bà, nhưng đối với tôn nữ không có phụ mẫu, lão phu nhân càng thương yêu hơn. Đi thì đi đi! Đừng có quá nhiều nhớ nhung quyến luyến, chỉ cần Nghi nhi có thể sống tốt, người làm tổ mẫu này cũng có thể an tâm.
Cuối cùng, Nghiêm Tiêu Nghi lệ đảo quanh mắt, sau khi bái liên tục ba cái mới cùng Khương Kỳ rời khỏi Nghiêm gia.
Về sau Ôn thị khi nhìn đến lễ vật bọn họ đưa đến, càng mắng to Nghiêm Tiêu Nghi khinh người quá đáng. Vải vóc đưa cho bọn họ mặc dù cũng tốt nhưng cộng tất cả lại cũng không bằng một phần ba giá trị đưa cho lão phu nhân. Còn có những đồ trang trí kia, mặc dù ở trong gia đình bình thường hiếm khi có được đồ vật tốt như vậy thế nhưng đều là đồ thường gặp. Ôn thị không cam lòng, chủ ý đánh vào phía trên đồ vật Nghiêm Tiêu Nghi đưa lão phu nhân.
Lão phu nhân về Kiến Châu, vậy là cũng sẽ mang theo những đồ vật này. Những thứ vải vóc kia mặc dù bà ta mặc không được nhưng bà ta có thể đưa cho mẹ ruột của mình không phải sao? Còn có những dược liệu kia, cũng đều dùng được.
Chỉ là lời này của bà còn chưa nói xong, đã bị Nghiêm Bồi Luân mắng một trận. Bình thường Ôn thị mang đồ vật trong phủ đưa cho Ôn gia, ông ta không ngại. Nhưng những vật kia đều là đưa cho mẫu thân của mình, những dược liệu Ninh Quốc Công phủ đưa tới kia không chỉ là Kiến Châu khan hiếm, càng là vật có tác dụng lớn đối với người có tuổi; còn có những vải vóc kia đều là vật cung cấp trong cung, chỉ bằng dựa vào Ôn gia kia không có phẩm không có tước, còn dám mặc ra ngoài?
Trong xe ngựa, Khương Kỳ cầm khăn lụa cẩn thận lau nước mắt cho Nghiêm Tiêu Nghi. Nhìn thấy hốc mắt nàng phiếm hồng, dáng vẻ thương tâm, Khương Kỳ cũng đau lòng không thôi.
"Không có chuyện gì, chờ thân thể ta khỏe hơn, khi nào nàng nhớ lão phu nhân, vi phu lập tức cùng nàng đi Kiến Châu thăm bà." Khương Kỳ an ủi.
Nghiêm Tiêu Nghi xác nhận nói: "Thế tử nói thật sao?"
"Dĩ nhiên!" Khương Kỳ chân thành nói: "Đến lúc đó, ta còn muốn đến trước mộ phần của nhạc phụ nhạc mẫu thắp nén hương. Để bọn họ nhìn thấy đứa con rể này, để bọn họ yên tâm."
Kiến Châu cách Kinh Thành rất xa, Quốc Công gia và Trưởng Công Chúa nhất định sẽ không yên tâm để Khương Kỳ theo nàng đi xa như vậy, mặc dù là thế, nhưng Nghiêm Tiêu Nghi vẫn cảm kích Khương Kỳ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.